"Nói… Em là của tôi… Được chứ ?"
Giọng nói đàn ông trầm trầm đem đến cảm giác đê mê như thuốc
phiện, hơi thở mang mùi long đản hương quét qua bờ môi của nàng, câu trước là một
mệnh lệnh kiên quyết, câu sau lại có một sự mềm mỏng lẫn khẩn cầu mà cả hắn
cũng không nhận ra.
Giờ phút này, hắn tự nhiên rất chờ mong câu trả lời của
nàng, lòng cũng nổi lên không ít bất an, sợ rằng nàng sẽ cự tuyệt.
Đôi mắt đang nhắm hờ của Noãn Tâm, khi những ngón tay đàn
ông thon dài khẽ chạm vào, thì nhắm chặt lại.
Nàng làm sao vậy? Giờ khắc này nghe những lời trầm ấm ngọt
ngào của hắn, và cả đôi mắt thâm tình như đáy biển, khiến nàng không mở mắt được,
mà quan trọng hơn là, nàng lại không muốn mở mắt.
"Tôi là của anh". Hắn nhất định là yêu tinh, bằng
không thế nào đầu độc lòng nàng như vậy, khiến Noãn Tâm không thễ cưỡng lại mà
nói ra những lời này.
Hoắc Thiên Kình rốt cục thỏa mãn, nhếch miệng lên, mắt như
có ánh cười, như là muốn thưởng cho lời nói của nàng, đầu cúi xuống, khẽ khàng
hôn lên trán Noãn Tâm.
Nam nữ thân mật có rất nhiều dạng, thường thì cách biểu hiện
trực tiếp nhất là hôn môi, lộ rõ dục vọng là những nụ hôn bên vành tai và phần
gáy, còn nụ hôn đặt trên trán biểu trưng cho yêu thương tinh khiết, có cả sự
trân trọng, dịu dàng.
Loại hôn này so với hai loại trên có thể làm lòng người vừa
vui mừng lại vừa cảm động khôn nguôi.
Úc Noãn Tâm không hiểu sao, khi trán vừa nhận được nụ hôn,
lòng của nàng bỗng dung rung động mãnh liệt, tim như muốn nhảy ra ngoài.
Nụ hôn nóng bỏng từ trán trượt xuống cánh mũi, cuối cùng thì
…
Nụ hôn dần trở nên ẩm ướt, thân thể Úc Noãn Tâm cũng theo đó
mà run rẩy.
Nàng phải thừa nhận Hoắc Thiên Kình không chỉ là một cao thủ
trên giường mà đối với tình trường cũng là cao thủ hàng đầu, bằng không sẽ
không có nhiều cô gái một lòng một dạ đối với hắn như vậy.
"Chỉ có tôi mới có thể hôn em như vậy, hiểu chưa?"
Hắn dùng trán nhẹ nhàng giữ nàng lại, trong giọng nói có cả tự đắc lẫn chiếm hữu.
Úc Noãn Tâm giật mình, sau một thoáng nàng bị bàn tay to kia
giữ chặt
"Sau này … không được cùng Tiêu Minh Hi thân mật như vậy
nữa." Sự bá đạo của hắn lồ lộ không giấu giếm chút nào.
"Tôi và anh ấy chỉ là quan hệ bạn bè". Úc Noãn Tâm
đưa mắt chống lại hắn,trong lòng tràn ngập cảnh giác.
Hoắc Thiên Kình chậm rãi nhếch môi, không nói gì, chỉ cúi đầu
ngậm lấy môi nàng, sau đó khẽ dùng lực….
"Đừng, đau quá!" Nàng yếu ớt cầu xin.
Thả nàng ra, trong mắt Hoắc Thiên Kình chợt nổi lên một chút
thương xót, hắn khẽ ra lệnh: "Ngoan ngoãn nghe lời đi, đừng thử chọc tôi tức
giận."
Úc Noãn Tâm quá hiểu rõ tính tình hay thay đổi của hắn, hắn
có thể mới đó cười cười có vẻ như vô hại, nhưng ngay sau đó có thể nàng sẽ là
người bị hại.
"Tôi không hiểu …"
"Không hiểu cái gì ?" Trong giọng nói khe khẽ của
hắn dường như lại trỗi dậy một thứ dục vọng mà nàng rất quen thuộc.
Úc Noãn Tâm vội vàng khẽ đẩy hắn ra "Anh cũng có yêu cầu
này với Ngu Ngọc chứ?"
Hoắc Thiên Kình chống tay ngồi dậy, nhìn nàng với vẻ không
vui, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng.
"Tôi nói rồi, Ngu Ngọc là Ngu Ngọc, em là em. Thứ đàn
bà chỉ biết đào mỏ cho bản thân, tôi làm sao mà quyến luyến được chứ?"
Trong lòng Úc Noãn Tâm chợt rúng động, nàng chợt nhận ra …
"Lẽ nào … quả thật là cô ta làm?"
Bàn tay nhỏ bé của nàng nắm lấy hắn, gấp gáp hỏi: "Nếu
là cô ấy làm, anh sẽ đối xử với cô ấy thế nào đây?"
Nhìn bàn tay bé nhỏ sát bên mình. Hoắc Thiên Kình mắt thoáng
ý cười, hắn một lần nữa kéo nàng vào trong lòng, bất mãn nói "Cô bé này, nằm
trong lòng tôi còn nghĩ đến chuyện khác à?"
Hắn không trả lời thẳng câu hỏi của nàng khiến Úc Noãn Tâm
biết rằng nàng không cách gì hỏi tiếp được nữa, nếu hắn muốn nói thì không cần
nàng hỏi cũng sẽ đem chuyện nói ra.
Úc Noãn Tâm nhắm mắt lại, để mặc hắn hôn xuống…
Khoan đã…
Nàng gần như buột miệng thốt ra một câu nói
Hắn vừa nói "loại đàn bà chỉ biết đào mỏ cho bản thân
giống như Ngu Ngọc, hắn sao mà có thể quyến luyến?
Sao hắn lại dùng từ "quyến luyến" để miêu tả … Lẽ
nào hắn đối với nàng – chính là quyến luyến?
Làm sao có thể được ? Người đàn ông kiêu ngạo như hắn làm
sao hiểu được ý nghĩa của quyến luyến ? Trong lòng hắn chỉ có độc chiếm và hưởng
thụ, đó ắt là tâm lý của người đàn ông, vậy nên mới yêu cầu nàng giữ khoảng
cách với người đàn ông khác.
Nhìn Noãn Tâm mở to mắt ngơ ngác, Hoắc Thiên Kình tươi cười
đưa tay vuốt má nàng, nói "Thật là một cô bé chẳng ngoan ngoãn, lại đây, hầu
hạ tôi."
Nói rồi, kéo bàn tay nhỏ bé của nàng trực tiếp sờ vào cái vật
kiêu ngạo đang thẳng đứng lên của hắn.
Úc Noãn Tâm như là đụng phải lửa, kinh hoảng kêu nhỏ một tiếng,
trong mắt mang theo khiếp hãi.
"Anh vừa mới… Thế nào mà đã…" Nàng xấu hổ không thể
nói trọn câu.
"Cô bé ngốc, tôi nói rồi, em nên thích ứng với sự ham
muốn vô chừng mực của tôi mới được". Hắn cười xấu xa, thân hình cao lớn
hoàn toàn phủ xuống…
Úc Noãn Tâm biết, hắn luôn có biện pháp khiến mình không dứt
ra khỏi được….Cho đến lúc mệt nhoài, nàng rúc vào trong lòng hắn…
Đêm tàn, luôn luôn là ngàn vạn đổi thay trong chớp mắt…
Trong lúc Úc Noãn Tâm đang say ngủ thì một loạt tiếng sột soạt
rất nhỏ truyền vào tai, khiến nàng giật mình tỉnh giấc.
Người đàn ông bên cạnh đã không thấy.
Nàng sờ bên cạnh, hơi ấm vẫn còn chứng minh hắn vừa đi không
lâu.
Âm thanh đến từ phòng khách truyền đến, nàng nghi hoặc xuống
giường, đi ra ngoài nhưng chỉ thấy được dáng Hoắc Thiên Kình vội vã rời đi.
Úc Noãn Tâm sửng sốt
Đã hơn nửa đêm, hắn lại quần áo chỉnh tề chuẩn bị đi đâu?
Bước đến cửa sổ, dưới ánh trăng sáng, Úc Noãn Tâm phát hiện
dưới lầu đã có vài tên vệ sĩ chờ sẵn, sự tình chắc không đơn giản.
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Lòng của nàng bỗng dâng lên một cảm giác bất an, không nói một
lời, vội vã thay quần áo, theo đi ra ngoài.