Đây là lần đầu tiên Úc Noãn Tâm đến Hoắc Thị.
Trước đó không bao lâu nàng vừa nhận được điện thoại của
Phương Nhan, Phương Nhan đem chuyện tiết lộ giá quy định nói cho nàng biết, hơn
nữa còn rất hoảng loạn nói trước mắt giá cổ phiếu của Tả Thị sẽ lại càng nguy
hiểm hơn, mà người đánh lén Tả Thị chính là Hoắc Thiên Kình, dường như lúc này
chỉ có Úc Noãn Tâm đích thân đi gặp Hoắc Thiên Kình mới có khả năng dàn xếp được
chuyện này.
Úc Noãn Tâm không tin bản thân mình có ảnh hưởng lớn như vậy,
nhưng nàng không thể không đi, thứ nhất là vì Lăng Thần, nàng muốn đi gặp Hoắc
Thiên Kình hỏi rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, thứ hai nếu như nàng đoán không
sai, lời nói tối hôm đó của Hoắc Thiên Kình chính là nhằm vào sự việc ngày hôm
nay.
Hắn nói chỉ hắn mới có khả năng vì nàng giải quyết vấn đề, hắn
sẽ cho nàng một cơ hội cuối cùng!
Đây là cơ hội hay là cạm bẫy nàng không rảnh để ý tới, nàng
chỉ hi vọng hắn có thể giữ đúng lời hứa, chỉ cần có thể giúp được Lăng Thần,
nàng nhất định sẽ dốc hết sức mình.
Trụ sở chính của Hoắc Thị là toà nhà thương mại gần một trăm
tầng khiến Úc Noãn Tâm không khỏi nảy sinh một trận choáng váng.
Thiết kế thị giác của đại sảnh phá vỡ quan niệm thiết kế
truyền thống, toàn bộ đại sảnh nhìn lên có thể nhìn thấy đỉnh của toà nhà, độ
cao từ tầng một đến tầng một trăm có thể hiển hiện đầy đủ, trong suốt và rõ
ràng, khiến người ta cảm giác chính trực và sang trọng. Tổng thể bên trong lấy
màu sắc cung đình làm chủ, mang lại một cảm giác hoàng gia.
Bước vào đại sảnh, thang máy cũng được chia thành năm khu:
thang máy khu vực thấp, thang máy khu vực trung, thang máy khu vực trung cao,
thang máy khu vực cao, và thang máy khu vực đỉnh, cứ 20 tầng chia thành một khu
vực, mỗi khu vực có bốn cái thang máy, giúp nâng cao hiệu suất thời gian làm việc
của tất cả các nhân viên.
Chính giữa đại sảnh là đài phun nước xoay tròn cao tới gần
năm mươi thước, nước phun lên tạo thành những tầng cao khác nhau, nhìn rất đẹp
mắt, thể hiện khí phái vô cùng tao nhã.
Tại phía đông của đài phun nước là cầu thang xoắn ốc, đối diện
cầu thang là thang máy khảm hoa văn tử vi màu vàng, đây là thang máy riêng của
tổng tài.
Toàn bộ Hoắc Thị dựa theo trách nhiệm công việc khác nhau,
mà được đặt ở các tầng khác nhau, điều khiển hoạt động và hoạch định sản nghiệp
trên toàn thế giới, tầng cao nhất còn lại là chỗ của Hoắc Thiên Kình cùng với
ban điều hành.
Bầu không khí thương mai bận rộn đều ngưng tụ ở chỗ này, rồi
khuếch tán lan xuống đến tất cả các tầng, bước đi của mọi người đều đặc biệt
nhanh, ở đây, không giống như làm việc trong một tòa cao ốc, mà như là trên một
chiến trường.
Úc Noãn Tâm hiển nhiên đã bị loại khí thế này áp đảo, nàng
thầm thở dài một hơi, ngay cả khi mặc một chiếc váy trắng cùng với kính mát lớn,
kiểu giản dị mà thời thượng này vẫn cứ thu hút ánh mắt của đám nhân viên nam ào
ào.
Thậm chí đã có người nhận ra nàng, có rất nhiều người chủ động
tiến đến muốn xin chữ kí.
Để tránh rắc rối không cần thiết, nàng nhanh chóng bước tới
chỗ ban thư ký để thông báo, sau cùng suýt nữa cúi đầu đi vào thang máy riêng của
tổng tài.
Nàng không biết chính là….. Sáng sớm ngày hôm nay thư kí
riêng của Hoắc Thiên Kình đã thông báo cho ban thư ký, sau khi Úc tiểu thư đến
Hoắc Thị thì có thể trực tiếp đi thẳng đến phòng tổng tài.
Thư kí tổng tài nhìn qua chính là một người phụ nữ sắc sảo,
tuổi so với Úc Noãn Tâm lớn hơn rất nhiều, nhưng khi lần đầu tiên nhìn thấy Úc
Noãn Tâm, đôi mắt vốn luôn trầm lặng đột nhiên sáng ngời, lập tức ngạc nhiên mừng
rỡ, chắc hẳn cô ta cũng hâm mộ Úc Noãn Tâm.
"Úc tiểu thư, Hoắc tiên sinh đang họp ở trong phòng họp,
ngài có dặn nếu cô tới, xin mời đến phòng làm việc chờ ngài."
Lời của cô ta khiến Úc Noãn Tâm không rét mà toàn thân run rẩy….
Hắn dĩ nhiên biết mình sẽ đến? Làm sao có thể như vậy chứ?
Nhất định là Hoắc Thiên Kình không biết Phương Nhan gọi điện cho mình, lẽ nào hắn
đã sớm biết nàng dứt khoát sẽ tìm tới nơi này để hỏi về những chuyện liên quan
đến Lăng Thần?
Nghĩ tới như vậy, người đàn ông này quả thật đáng sợ!
Dường như chuyện gì cũng không thể qua được mắt hắn, bị hắn
nhìn thấu trong mắt, bị hắn tuỳ tiện lạnh lùng bỡn cợt trong lòng bàn tay!
"Úc tiểu thư, bây giờ cô chờ một lát, cô muốn uống cà
phê hay trà?"
"Cà phê là được rồi, cảm ơn…"
Thư kí tổng tài lịch sự đi ra ngoài, không gian rộng lớn chỉ
còn một mình Úc Noãn Tâm.
Nàng đứng dậy, nhìn xung quanh, quan sát phòng tổng tài trước
mặt này, nơi làm việc quá mức rộng lớn, xa hoa khiến người ta phải líu lưỡi
không nói nên lời, có lẽ Hoắc Thiên Kình thật sự nghiên cứu sâu về rượu vang,
bên cạnh một góc ghế xô-pha chính là quầy bar, ở dưới đất là tủ rượu vang sát đất,
bên trong có vẻ là những chai rượu vang đỏ thơm thuần đến từ những hầm rượu nổi
tiếng, những chiếc ly thuỷ tinh trong suốt dưới ánh nắng mặt trời chiếu từ cửa
sổ sát đất trở nên sáng bóng lấp lánh….
Toàn bộ nửa mặt văn phòng đều là cửa sổ sát sàn, đem tới cho
người ta một loại cảm giác có thể vươn tay tới tận trời cao…..
Úc Noãn Tâm vô thức đi tới bàn làm việc, gỗ trầm toả ra mùi
đàn hương thoang thoảng, một chiếc áo vét âu phục đàn ông tùy tiện đặt trên chiếc
ghế tổng tài màu đen.
Đây là nơi Hoắc Thiên Kình xử lí công sự hằng ngày, có phải
là ở ngay tại vị trí này, hắn đã lạnh lùng nhìn đường cổ phiếu của Tả Thị đi
lên, sau đó ngắm bắn Tả Thị?
Ở vị trí này, hắn rốt cục đã ngắm bắn bao nhiêu xí nghiệp?
Chiếm đoạt bao nhiêu tâm huyết của người khác?
Người đàn ông này giống như ma quỷ, dường như cả thế giới đều
trong tầm khống chế của hắn.
Cũng đúng, hắn là người làm tài chính, tài chính sản nghiệp
của hắn gần như đều có mặt ở khắp nơi trên thế giới….
Cho tới bây giờ nàng vẫn không biết Hoắc Thị và Tả Thị cuối
cùng có hiềm khích gì không giải quyết được, chuyện này Hoắc Thiên Kình chưa
bao giờ từng tự đề cập đến, mà Lăng Thần cũng vậy không hề tiết lộ nửa lời, dường
như điều này đã trở thành cấm kị, ngay cả Phương Nhan quen biết lâu với hai người
cũng mờ mịt không rõ.
Từ ánh mắt của Hoắc Thiên Kình, nàng không khó nhìn ra thù hận
với Lăng Thần, cho nên nàng không biết lần này mình tới liệu thực sự có tác dụng
không, bất kể như thế nào nàng vẫn phải thử một lần, theo như lời Phương Nhan
nói, bây giờ chỉ có Úc Noãn Tâm nàng mới có khả năng giải vây cho Lăng Thần
Chắc hẳn Hoắc Thiên Kình cũng nghĩ vậy đi.
Đang mải suy nghĩ miên man, cửa phòng tổng tài có vài tiếng
gõ nhẹ, mùi hương cà phê lan tỏa trong không khí.
"Úc tiểu thư, thật ngại, trên bàn tổng tài có để một số
tài liệu cơ mật, có lẽ mời cô nên trở lại ngồi trên ghế sô pha." Thư kí tổng
tài bưng cà phê đi đến, thấy Úc Noãn Tâm đứng bên cạnh bàn làm việc vội vàng
nói.
Úc Noãn Tâm không nói gì, chỉ là khẽ giật mình đứng ở nơi
đó, lẳng lặng nhìn thư kí tổng tài, một suy nghĩ lóe qua trong đôi mắt lờ mờ lấp
lánh ánh hổ phách.
Thư kí tổng tài thấy thế vội vã giải thích: "Úc tiểu
thư, tôi không có ý gì khác, chỉ là Hoắc tiên sinh luôn xử lí văn kiện rất cẩn
thận, cho nên….."
"Tôi hiểu." Bên môi Úc Noãn Tâm nổi lên nụ cười yếu
ớt, tiếp nhận cà phê trong tay cô ta, khẽ nhấp một ngụm.
Hương cà phê êm dịu ngay lập tức phiêu tán ra trong miệng,
chắc hẳn loại cà phê này cũng là được tuyển chọn đưa đến.
"Úc tiểu thư, tôi là Candy, nếu cô có việc cần dặn dò
có thể gọi tôi bất kì lúc nào." Thư kí tổng tài ít nhiều cũng biết tai tiếng
của Hoắc tiên sinh với vị tiểu thư minh tinh này, cho nên trong giọng nói cũng
cực kỳ khách khí.
Cô công tác nhiều năm bên cạnh Hoắc tiên sinh như vậy, nên
cũng biết bên người hắn có rất nhiều đàn bà, nhưng chưa bao giờ thấy vụ bê bối
nào của hắn với phụ nữ bị lên trên truyền thông, Hoắc tiên sinh luôn ngăn chặn
phát sinh loại chuyện này, cho dù vô ý bị giới truyền thông biết được, hắn cũng
sẽ không để loại tai tiếng này xuất hiện, lấy diễn viên nổi tiếng Ngu Ngọc làm
ví dụ, mặc dù mọi người biết hai người này có quan hệ, nhưng giới truyền thông
chưa bao giờ có cơ hội đưa tin cả.
Nhưng vị Úc tiểu thư trước mặt này lại khác, Hoắc tiên sinh
không chỉ không ngăn cản vụ tai tiếng này tiết lộ ra ngoài, thậm chí còn ở trước
mặt giới truyền thông công khai thừa nhận có hứng thú đối với Úc tiểu thư, điều
này quả thực khiến thư kí thâm niên như cô cũng mở rộng tầm mắt, cho nên cô sao
dám thất lễ.
Úc Noãn Tâm lại không biết trong lòng cô ta sẽ có ý nghĩ
phong phú như thế, nên khẽ gật đầu, cười tươi như hoa.
Candy hơi sửng sốt một chút, ngay cả phụ nữ nhìn thấy cũng đều
khuynh đảo trước dáng vẻ tươi cười này, làm sao lại không khiến đàn ông điên cuồng
chứ, nói vậy Hoắc tiên sinh cũng nằm trong số đó đi.
"Candy, tôi muốn hỏi một chút" Thấy cô ta sắp ly
khai, Úc Noãn Tâm đột nhiên nghĩ tới một điểm.
Thư kí tổng tài ngừng bước, mỉm cười hỏi: "Úc tiểu thư
xin mời nói."
Trên trán Úc Noãn Tâm lờ mờ nổi lên nghi hoặc, hỏi: "Cô
vừa nói Hoắc tiên sinh xử lí văn kiện rất cẩn thận?"
"Đương nhiên." Candy đáp không chút do dự.
"Vậy" Tim Úc Noãn Tâm đột nhiên đập mạnh, vội vàng
hỏi: "Nói cách khác, Hoắc tiên sinh đều xử lí công sự tại phòng làm việc?"
Candy không rõ vì sao nàng lại hỏi như vậy, gật đầu đáp:
"Đều là vậy, còn nữa, Hoắc tiên sinh ở bên ngoài chủ yếu là để tham gia hội
nghị."
Úc Noãn Tâm hít thở có chút gấp gáp, ánh mắt mơ hồ chợt bừng
tỉnh, "Candy, nếu Hoắc tiên sinh luôn có thói quen xử lí văn kiện tại
phòng làm việc, anh ta sẽ không có khả năng mang văn kiện về Ngự thự? Thậm chí
là để lại văn kiện ở Ngự thự?"
Candy cười cười. "Úc tiểu thư, làm sao có khả năng Hoắc
tiên sinh lại đem văn kiện về Ngự thự chứ? Ngự thự là nhà cũ của Hoắc gia, Hoắc
tiên sinh cũng không thường ở lại nơi đó, càng đừng nói tới xử lí văn kiện ở tại
Ngự thự, về phần để lại văn kiện ở Ngự thự lại càng không có khả năng, Hoắc
tiên sinh làm việc luôn cẩn thận, hiển nhiên sẽ không quên hoặc làm mất văn kiện."
Úc Noãn Tâm hoàn toàn ngây dại, lòng lại như rơi vào bóng tối
vô hạn, dường như càng không ngừng rơi xuống….. liên tục rơi xuống nơi nàng
không hề biết.
Lời nói của Phương Nhan trong điện thoại lại lần nữa hiện ra
trong đầu nàng
…..
"Tất cả đều là tại tôi, tôi lén nhìn phương án đấu thầu
trong thư phòng của Hoắc Thiên Kình, bởi vậy đã đem giá yết định nói cho Lăng
Thần, tôi chỉ muốn giúp anh ấy, lại không ngờ là hại anh…."
….
Như đã thông suốt khúc mắc lớn, ngón tay đột nhiên nhanh
chóng nắm lại, kể cả ánh mắt vốn tĩnh lặng như nước của nàng cũng đột ngột trở
nên phẫn nộ!
Hoá ra tất cả đều là do Hoắc Thiên Kình đã sắp đặt hết từ
trước, Phương Nhan chẳng qua chỉ là vừa vặn rơi vào bẫy, trở thành quân cờ để hắn
đả kích Lăng Thần!
Nếu như dựa vào lời nói của Candy, Hoắc Thiên Kình cẩn thận
như vậy, làm sao có khả năng để lại tài liệu ở Ngự thự? Mà đây lại đúng là đề
án đấu thầu quan trọng như vậy? Nếu hắn đem tài liệu vào thư phòng, chỉ có thể
có một cách giải thích duy nhất, là hắn cố ý!
Hắn cố sức ở trước mặt người khác thể hiện rất thích và thất
vọng vì để mất hạng mục này, mà Hoắc Thị luôn là sản nghiệp tài chính, đầu tư
vào hạng mục này tuyệt đối chính là đả kích đối với Tả Thị, hắn đoán chắc
Phương Nhan không thể nhìn hai nhà tàn sát lẫn nhau, cho nên cố ý để văn kiện ở
Ngự thự để Phương Nhan nhìn thấy.
Không ngờ sự thực chính là có âm mưu ở đằng sau!
Hoắc Thị căn bản là không cần đầu tư hạng mục này, điều hắn
muốn chính là tìm cơ hội đánh Tả Thị!
Không sai, cho dù Tả Thị đấu thầu thất bại cũng không tổn thất
gì cả, cho nên Hoắc Thiên Kình mới có thể dùng kế đảo ngược, để Lăng Thần đấu
thầu thành công!
Hoắc Thiên Kình, chiêu này của ngươi thật quá độc ác!
Nhìn thấy Úc Noãn Tâm nghiến chặt nắm tay, Candy quả thực hoảng
sợ, dè dặt hỏi thăm: "Úc tiểu thư, cô làm sao vậy?"
"Phòng họp ở đâu?" Vẻ mặt Úc Noãn Tâm trở nên lạnh
giá, giọng điệu lộ ra hàn khí.
"Ồ?" Candy sửng sốt.
"Hoắc Thiên Kình họp ở phòng họp nào?" Nàng cao giọng
hỏi lại lần nữa
Candy không khó thấy lửa giận trong mắt nàng ngày càng bùng
hơn, hết sức kinh ngạc vô thức chỉ chỉ đỉnh đầu, "Hoắc tiên sinh ở phòng họp
quốc tế ở lầu trên…. Ai, Úc tiểu thư "
Không đợi cô ta nói xong lời, Úc Noãn Tâm liền đi ra ngoài
trong cơn giận dữ, Candy vừa nhìn thấy liền sợ đến mặt mũi trắng bệch, lập tức
đuổi theo.
Trong phòng họp quốc tế phát ra ánh sáng lạnh lẽo, cửa sổ
sát sàn chiếm cứ cả mặt tường lớn, dưới chân bọn họ là cảnh đẹp đô thị phồn
hoa, nhưng những quản lí cấp cao không hề có tâm trạng thưởng thức thế giới mĩ
lệ ở dưới chân, bọn họ ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt cũng cực kỳ lộ vẻ thận trọng.
Đây là cuộc họp đầu tiên sau khi dự án đấu thầu xây dựng
thành phố hoàn mỹ thất bại, nhưng nội dung hội nghị trên chỉ là yêu cầu trình
báo số liệu hoạt động ở chi nhánh các quốc gia, tình hình khác thường như vậy
làm mọi người bọn họ đều không hiểu nổi, trên lý thuyết không giành được hạng mục
là chuyện lớn, đáng nhẽ phải tổng kết một chút kinh nghiệm thất bại mới phải.
Mà Hoắc Thiên Kình ngồi trên chiếc ghế tựa màu đen, khuôn mặt
anh tuấn bình tĩnh như nước, ánh mắt lạnh đảo qua mỗi người tham dự cuộc họp,
toàn thân âu phục màu đen, vẻ mặt lạnh lùng hà khắc có thể đông cứng chết người.
Trong lòng mọi người đều như có con thỏ nhảy loạn, rất sợ Hoắc
tổng tài hướng ánh mắt sắc nhọn về phía mình.
Tổng tài sẽ không bị Tả Thị làm tức điên rồi chứ?
Khi mọi người đều đã khiếp sợ bất an, Hoắc Thiên Kình đột
nhiên mở miệng.
"Tỷ lệ phần trăm tiền lời hơn nửa năm của chi nhánh Thuỵ
Sĩ của đã vượt qua kế hoạch cả năm, tốt, không tệ!"Giọng nói trầm thấp
nghe không ra nửa điểm vui sướng.
Tiền bạc đối với Hoắc Thiên Kình mà nói, đã trở thành những
con số, tỷ lệ phần trăm gia tăng chẳng qua là tăng nhiều hơn thêm vài con số mà
thôi.
Các quản lí cao cấp ở đây sau khi nghe vậy đều thở dài một
hơi, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, tốt, không tệ! Đây là lời đánh giá tốt nhất mà
bọn họ nghe được từ trong miệng Hoắc Thiên Kình.
Tất cả vui buồn trong lòng mỗi người đều bị Hoắc Thiên Kình
nhìn thấu, hắn bình tĩnh, thản nhiên mà nói:"Bây giờ các người bắt đầu tiến
hành báo cáo tình hình kinh tế về kế hoạch sáu tháng cuối năm."
Các quản lí cấp cao lại bắt đầu nơm nớp lo sợ mà báo cáo
công tác.
Máy vi tính tỏa ra ánh sáng, khiến đường nét khuôn mặt lạnh
lùng góc cạnh của Hoắc Thiên Kình càng thêm cương nghị và băng lạnh, nhìn không
ra biểu cảm gì trên mặt hắn.
Hắn là một người chú trọng thời gian và hiệu quả, hơn nữa lại
là người chỉ biết nghe kết quả, rất dễ nhận thấy, các quản lí cấp cao đang báo
cáo công tác rõ ràng không làm hắn vừa lòng.
Hoắc Thiên Kình thẳng thắn ném cây bút cầm trong tay xuống,
những ngón tay thon dài gõ nhịp trên mặt bàn, mọi người đều hiểu rõ tính tình hắn,
đây là biểu hiện cho việc hắn đang không hài lòng và mất kiên nhẫn.
Cặp mắt thâm sâu, tuy nửa nheo lại nguy hiểm, nhưng tâm tư bắt
đầu dần dần phản bội ánh mắt.
Chắc chắn nàng đã tới, dựa vào tính cách của nàng nhất định
sẽ đến!
Chết tiệt, sao nàng lại quan tâm tên đàn ông kia?
Nghĩ tới đây, đáy mắt Hoắc Thiên Kình càng trở nên âm u….
Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh Úc Noãn Tâm hai mắt đẫm lệ,
nước mắt kia trong suốt như một khối thủy tinh lóng lánh, nặng nề mà rơi vào
trong nội tâm hắn….
Trong lòng không hiểu sao dần xuất hiện một chút yêu thương
cùng tình cảm…
So với nước mắt của nàng, hắn thật thích nhìn thấy vẻ tươi
cười của nàng hơn, như lần đầu tiên hắn thực sự đối diện với vẻ mặt tươi cười
nhẹ nhàng như tơ như mây của nàng……
Tham gia lễ trao giải đêm đó, tài xế của hắn giữa đường suýt
chút nữa đâm vào một đứa trẻ, là nàng nhẹ nhàng ôm đứa nhỏ vào lòng, nụ cười
bên môi vậy mà thoáng ấm áp như ban ngày, ngay cả khi cách cửa sổ xe trong bóng
đêm, cũng chớp mắt liền chiếu sáng đến lòng hắn…..
Nụ cười của nàng không ngờ mà lại có thể làm hắn cảm thấy ở
nơi đáy lòng sâu thẳm có một vài thứ đang chậm rãi hoà tan cùng tan chảy…..
Trong mắt hắn, ngôi sao và người mẫu cũng giống nhau, cho dù
cười cũng mang bộ mặt diễn kịch nịnh nọt giả dối, nhưng mà nụ cười của cô gái
này là phát ra từ đáy lòng, giống như ánh mặt trời êm dịu…..
Nụ cười của nàng thật ấm áp, nên đã khiến hắn cảm thấy phải
hoàn toàn đoạt lấy sự ấm áp đó, không phải sao?
Không sai, người của nàng, thân thể của nàng, cho dù là nước
mắt của nàng cũng chỉ có thể thuộc về hắn! Người đàn ông khác đừng vọng tưởng
chạm vào!
Bất kể người yêu trong đáy lòng nàng là ai, chỉ có thể là hắn!
Nghĩ tới đây, đường nét trên khuôn mặt Hoắc Thiên Kình lại
xuất hiện một chút biến đổi nho nhỏ, trở nên giống như có chút mềm mại hơn,
nhưng sâu trong đáy mắt, làn sóng ngầm nguy hiểm đã bắt đầu khởi động…..
Giọng nói người báo cáo bắt đầu trở nên run rẩy, bởi vì hắn
rất khó đoán được ý nghĩ trong đáy mắt của Hoắc tổng tài…..
Không khí trong phòng họp trở nên bức bách khó thở, nhưng mà
vào lúc này…
"Rầm"
Theo một tiếng động, cửa phòng họp quốc tế bỗng nhiên bị mở
ra, các nhân viên có mặt trong cuộc họp đều khiếp sợ!
Hoắc Thiên Kình ngoảnh đầu lại về phía tiếng động, đối mặt với
đôi mắt đầy lửa giận của Úc Noãn Tâm!
Đôi mắt trong veo vốn không hề gợn sóng của nàng đang hung
hăng nhìn thẳng vào Hoắc Thiên Kình, lửa giận trong mắt nàng gần như muốn thiêu
rụi hắn.
Mọi người kinh hãi, đều ồn ào không hiểu người phụ nữ nào to
gan dám xông vào phòng họp, lại nhìn Hoắc tiên sinh, thấy gương mặt hắn vẫn
bình tĩnh như thường, nhưng đôi môi lạnh hình như lờ mờ cong lên….
"Hoắc tiên sinh, xin lỗi, Úc tiểu thư cô ấy…"
Thư ký Candy ngay cả ý nghĩ tự sát cũng đã chuẩn bị, trên
trán vã mồ hôi lạnh, Úc Noãn Tâm này sao lại như thế, lại xông vào như thể điên
cuồng, nhưng thật lòng mà nói, vẻ giận dữ của nàng thật sự rất đáng sợ.
Là ngôi sao, tính khí đều nóng nảy, ôi….
"Candy cô lui về đi!" Hoắc Thiên Kình thản nhiên
ra lệnh, đôi mắt vẫn gắn chặt vào gương mặt đỏ bừng vì tức giận của Úc Noãn
Tâm.
Giờ khắc này, trong mắt hắn, nàng giống như là hoa mai tuỳ ý
nở rộ trong mùa đông giá rét, cho tới bây giờ hắn cũng không ngờ lại có một kiểu
phụ nữ như thế, ngay cả tức giận cũng đẹp khiến hắn kinh tâm động phách!
Phảng phất trong không gian, hắn cảm thấy hương thơm từ
trong không khí theo mũi ngấm vào phổi.
Hắn không khỏi hít sâu mùi hương này, dường như theo mũi hắn,
chui vào ngũ tạng của hắn, thấm vào nội tâm của hắn, cũng hướng đến đáy lòng hắn
quấy nhiễu…..
Lòng hắn không khỏi nổi lên từng đợt tê dại….
Chớp mắt sau đó, ánh mắt đã lập tức thay đổi.
Sâu thẳm trong đôi mắt, tràn đầy độc đoán cùng ngang ngược,
và cả tình cảm mà ngay cả hắn cũng không nhận ra!
"Úc tiểu thư, bây giờ đang là thời gian họp, nếu cô có
việc cần nói, xin chờ ở bên ngoài." Trợ lí riêng của tổng tài đi lên trước,
lịch sự khuyên nhủ..
Úc Noãn Tâm không vừa lòng nhíu mày lại, nàng đứng ở nơi đó,
đợi sau khi trợ lí nói xong, mắt sáng quắc như có lửa mà nhìn chằm chằm vào Hoắc
Thiên Kình, lạnh lùng quát: "Hoắc Thiên Kình, anh đi ra cho tôi!"
Nàng xin thề, lớn như vậy đây là lần đầu tiên nàng phát cáu,
thậm chí không hề khách khí mà xông vào phòng họp gọi tên của một người đàn
ông!
Nguyên nhân là do nàng đang vô cùng tức giận, tất cả đều là
do hắn đang giở trò quỷ, dĩ nhiên đem tất cả mọi người biến thành quân cờ để đạt
được mục đích! Chết tiệt!