Cả phòng khách to lớn cực kỳ yên tĩnh, gần như ngay cả tiếng
kim rơi xuống đất đều có thể nghe thấy, tất cả đèn bàn cùng đèn tường của ngôi
biệt thự đều được bật lên, chiếu sáng cả không gian làm nó vừa có hơi ấm nhưng
lại có vẻ hiu quạnh…
Ánh mắt Úc Noãn Tâm càng ngày càng u ám, nàng co người lại,
tiện tay ôm gối ôm vào trong lòng, hàm răng đều đặn gần như cắn cánh môi đến chảy
máu, nàng vô thức nhìn đồng hồ một chút…
Đã ba giờ sáng rồi…
Tim của nàng lại bất an mà đập mạnh.
Không biết đã qua bao lâu…
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng xe, lại qua một lát, cửa phòng
khách bị hắn đẩy ra…
Tim Úc Noãn Tâm bỗng nhảy lên, khi cái bóng cao lớn của Hoắc
Thiên Kình được ngọn đèn tường chiếu vào thì nàng cũng giống như một cánh bướm
xinh đẹp không nén được mà bổ nhào về phía trước…
"Thiên Kình…" Giọng nói dịu dàng mang theo tình cảm
nồng nàn.
Đôi mắt hơi mệt mỏi của Hoắc Thiên Kình nhìn thấy Úc Noãn
Tâm thì lập tức nổi lên ý cười. Hắn đưa tay ôm chặt lấy thân hình mềm mại của
nàng vào lòng.
"Sao còn chưa đi ngủ?" Hắn yêu thương mà hôn lên
chóp mũi của nàng một cái.
"Anh vẫn chưa trở về, em rất lo lắng…" Úc Noãn Tâm
nhỏ giọng nói.
Vẻ đau lòng thoáng qua trong mắt Hoắc Thiên Kình, ngón tay
thon dài thương tiếc mà vuốt ve khuôn mặt nàng: "Cho nên em cứ đợi anh đến
giờ?"
Úc Noãn Tâm khẽ cười, chủ động hôn lên chiếc cằm trơn bóng của
hắn, dịu dàng nói: "Không có hơi thở của anh, em không ngủ được…"
"Cô bé ngốc…" Giọng Hoắc Thiên Kình lộ ra chút
kích động.
"Thiên Kình, anh đã mệt rồi, em đã chuẩn bị nước tắm
cho anh đây, nào…"
Úc Noãn Tâm kéo lấy tay hắn, lúc này nàng không để ý gì nhiều
nữa, nàng chỉ biết hắn đã rất mệt, cũng tình nguyện hầu hạ hắn tắm rửa…
"Thiên Kình, mọi chuyện… rất khó giải quyết sao?"
Trên giường, Úc Noãn Tâm dịu dàng nằm trên ngực Hoắc Thiên
Kình, ngẩng đầu nhìn một bên mặt anh tuấn của hắn, cuối cùng vẫn không nhịn được
mà hỏi ra câu này.
Bởi vì nàng nhìn thấy hắn giống như đang lo nghĩ điều gì, thậm
chí đôi mày anh tuấn của hắn cũng hơi chau lại…
Những ngón tay mảnh khảnh khẽ vuốt qua đôi mày hắn, ánh mắt
trong như nước hàm chứa tình cảm không thể tả.
Sự mềm mại trên chân mày khiến Hoắc Thiên Kình khẽ cười,
ngay sau đó đưa ngón tay nõn nà của nàng vào miệng mà mút, cảm giác ấm áp khiến
Úc Noãn Tâm không khỏi run nhẹ…
Noãn Tâm, cô gái dịu dàng như nước này khiến hắn không thể
kìm chế mà muốn yêu thương bằng tận đáy lòng…
"Thiên Kình…" Úc Noãn Tâm rất muốn hỏi nhân viên
nhảy lầu rốt cuộc là do nhân viên gì, thậm chí là Hoắc Thị muốn xử lí chuyện
này thế nào, nhưng vừa nghĩ đến vẻ mệt mỏi trên mặt hắn khi vừa bước vào nhà
thì lòng lại không nỡ.
"Đã rất khuya rồi, em hãy nghỉ ngơi chút đi. Đầu có đau
không, anh đấm bóp cho em một chút nhé?"
Hắn khẽ thở dài, bàn tay dịu dàng kéo lấy tay nàng, sức lực
đang ôm nàng có hơi chặt thêm một chút. Sao hắn lại không biết lòng của nàng chứ,
sự thương xót trong lòng lại càng dữ dội…
"Noãn, nói yêu anh!"
Úc Noãn Tâm hơi ngẩn ra trong giây lát, đôi má trắng nõn liền
nở ra một nụ cười tươi như hoa, giống như áng mây nhàn nhạt phía chân trời xa,
lại như là cúc mùa thu, lộ ra khí chất thanh nhã, dịu dàng quyến rũ mà ôm lấy cổ
Hoắc Thiên Kình, khẽ nói…
"Thiên Kình, em yêu anh…"
Trong mắt Hoắc Thiên Kình lộ vẻ xúc động, hắn cúi người, đem
những lời nói ngọt ngào của nàng nuốt vào trong nụ hôn nồng nàn…
Nụ hôn này, mang theo vẻ bá đạo cùng xâm chiếm như thường
ngày, đồng thời lại mang theo vô cùng dịu dàng, quyến luyến không thôi…
"Noãn, em rất quan trọng đối với anh, biết không…"
Hắn thì thầm bên tai nàng, trong giọng nói trầm thấp lộ ra tình cảm nồng nàn
cùng say đắm không chút che giấu.
Một cảm giác ấp áp cùng ngọt ngào chảy vào tim Úc Noãn Tâm.
Tuy nàng không biết rốt cuộc là thế nào nhưng nghe hắn nói như vậy thì nàng thật
sự rất hạnh phúc.
"Thiên Kình, em sẽ không rời xa anh…" Úc Noãn Tâm
đưa tay vuốt nhẹ lên gương mặt cương nghị của hắn, nhìn khuôn mặt anh tuấn của
hắn, ánh mắt trở nên mờ mịt.
Ánh mắt Hoắc Thiên Kình ngày càng dịu dàng, nhất là khi nghe
thấy lời hứa hẹn từ tận đáy lòng của nàng thì thần sắc có chút kích động, ngón
tay thon dài quyến luyến mà vuốt khẽ đôi môi hồng của nàng, giọng nói có chút
khàn khàn…
"Đây là em nói đó nha, vĩnh viễn cũng đừng rời xa anh,
nếu không… lên trời hay xuống đất thì anh cũng sẽ tìm được em!"
Úc Noãn Tâm nở nụ cười, cười rất hạnh phúc…
"Yên tâm, Noãn, anh biết sự lo lắng của em, nhân viên
nhảy lầu chỉ là do áp lực cuộc sống, hơn nữa người chết cũng có thói quen đánh
bạc, nợ rất nhiều tiền cho vay nặng lãi mà chưa trả, thế nên mới nghĩ quẩn
trong lòng, chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, hôm nay đã xử lí xong rồi."
Hoắc Thiên Kình biết rõ lòng của nàng, đem chuyện hôm nay nói ra một cách rất
sơ sài.
"Thật sao?" Úc Noãn Tâm khẽ hỏi.
Hoắc Thiên Kình cười, khẽ ngắt chóp mũi nàng một chút…
"Thế nào? Không tin tưởng năng lực làm việc của chồng
em thế sao? Yên tâm đi, đây chỉ là chuyện nhỏ, việc em cần làm và cần quan tâm
chỉ có hai điều thôi!"
"Chuyện gì?" Úc Noãn Tâm ngẩn ngơ hỏi, đôi mắt
trong nhìn vào đôi mắt thoáng qua vẻ trêu chọc của hắn.
Hoắc Thiên Kình hôn nhẹ lên môi nàng, nói: "Cả đời này
đều phải yêu anh, còn nữa… giúp chồng dạy con!"
"Đáng ghét!" Úc Noãn Tâm đỏ mặt, cực kỳ xấu hổ.
Tiếng cười sang sảng của hắn vang vọng trong phòng ngủ, nụ
cười khôi ngô chiếu lên gò má ửng hồng của Úc Noãn Tâm…
"Noãn, hãy tin anh, bất cứ lúc nào anh cũng sẽ không để
cho bất kì ai làm tổn thương tới em, cho dù là trời có sập xuống thì anh cũng sẽ
thay em chống đỡ…"
"Thiên Kình… em tin anh…"
Đêm khuya, ngọn đèn tường chiếu cái bóng của hai người càng
ngày càng sát gần, cho đến khi… nhập làm một…
Ngoài cửa sổ, hoa quỳnh bay lượn, bóng hoa đong đưa, mùi
hương thoang thoảng phủ kín cả đêm này…