Khi tia sáng đầu tiên từ phía chân trời xuyên qua tầng mây
chiếu xuống mặt đất khiến chói mắt thì Hoắc Thị cũng không vì thế mà thu được sự
yên ổn.
Sáng sớm, Hoắc Thị lại xảy ra chuyện xôn xao… sự kiện nhân
viên nhảy lầu lại xảy ra lần thứ hai!
Ngay khi giới truyền thông đang tranh nhau đưa tin thì đúng
giữa trưa, chuyện nhảy lầu lần thứ ba lại bắt đầu.
Điều này giống như là thủy triều, đợt này chưa lui đợt khác
đã tới, mà lần này là ba nhân viên cùng nhảy lầu.
Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, Hoắc Thị đã trở thành mục tiêu
chú ý của cả thế giới. Chuyện nhân viên liên tiếp nhảy lầu khiến cả tổng công
ty Hoắc Thị không thể ứng phó kịp, bộ phận quan hệ xã hội chỉ ứng phó với phóng
viên thôi đã bận đên không có thời gian uống nước, vì chuyện nhảy lầu mà ban quản
lý cấp cao của Hoắc Thị không ngừng mở cuộc họp. Từ sáng sớm Hoắc Thiên Kình đã
bị tiếng chuông báo thức gọi dậy đến công ty, phần lớn thời gian trong ngày đều
ở trong phòng họp.
Mà những nhân viên cấp thấp của Hoắc Thị thì mỗi người đều
hoang mang, thậm chí bắt đầu đoán lung tung và tung tin đồn nhảm, trong nhất thời
dường như không còn tâm trạng để làm việc nữa.
5 giờ chiều, trong phòng làm việc của tổng tài.
Trời vào thu nên hình như ngày rất ngắn, nắng gắt dần chuyển
hóa thành những tia sáng còn sót lại trong ánh chiều tà. Ánh mặt trời vàng rực
từ cửa sổ hình bán nguyệt tiến vào. Trên ghế tổng tài, Hoắc Thiên Kình đang ngồi
trầm tư, vẻ điên cuồng nóng nảy bị bộ âu phục văn minh của Ý che khuất, nhưng lại
không thể giấu được vẻ u ám thâm thúy càng ngày càng dữ dội trong mắt hắn.
Ánh mặt trời vàng rực từ phía sau hắn chiếu tới khiến cho những
đường nét anh tuấn trên gương mặt hắn chỗ sáng chỗ tối. Trên bàn làm việc, văn
kiện chất thành đống… đều có liên quan đến chuyện nhảy lầu.
Hắn nhấn điều khiển từ xa, màn hình tinh thể lỏng trên tường
đột nhiên sáng lên…
"Chúng ta tiếp tục theo dõi sự kiện nhân viên của Hoắc
Thị nhảy lầu. Từ sau khi một nhân viên của Hoắc Thị nhảy lầu thì sáng sớm hôm
nay lại có một nhân viên nhảy lầu tiếp, sau đó vài tiếng đồng hồ, lúc 12 giờ
trưa lại xảy ra sự kiện hai người cùng nhảy lầu! Trước mắt, cảnh sát đã tham
gia điều tra nhưng vẫn chưa công bố tình hình cụ thể. Chỉ trong hai ngày ngắn
ngủi, Hoắc Thị đã xảy ra ba lần nhảy lầu, địa điểm là tầng thứ một trăm – tầng
cao nhất, bốn nhân viên chết ngay tại chỗ. Tập đoàn Hoắc Thị là tập đoàn tài
chính có tiếng hàng đầu thế giới, từ năm thứ ba sau khi thành lập đã lọt vào
danh sách 100 công ty lớn nhất thế giới, sản nghiệp của nó trải rộng trên toàn
cầu…"
Còn chưa xem hết tin có liên quan, màn hình đã bị Hoắc Thiên
Kình tắt mất. Hắn ném điều khiển từ xa sang một bên, ánh mắt rơi vào chồng báo
cao ngất trên bàn.
Lúc này, báo chí cũng phát huy sức mạnh đặc thù của nó, có
thể kịp thời đưa tin ngày hôm qua, thậm chí là hôm nay.
Lượng tiêu thụ báo chí hai ngày nay đương nhiên là tăng vọt,
nhất là những tạp chí về kinh tế.
Cái gì mà hành động tột đỉnh ở tập đoàn tài chính Hoắc thị –
suy xét đằng sau sự kiện nhân viên nhảy lầu; Hoắc Thị nên tăng cường ưu tiên vấn
đề nhân sự; sự kiện nhảy lầu ở Hoắc Thị – vạch trần chân tướng nội bộ của trùm
tập đoàn tài chính; sự kiện nhảy lầu ơ Hoắc Thị khiến cho cổ phiếu giảm mạnh…
"Rầm!" Hoắc Thiên Kình đấm một đấm lên tờ báo, ánh
mắt tối sầm càng trở nên sắc bén.
"Ôi, đường đường là tổng tài của Hoắc Thị sao lại nóng
nảy đến như vậy?"
Cửa phòng làm việc được mở ra, một bóng người cao lớn tiến
vào, ngay sau đó một giọng nói tà mị vang lên, mang theo vẻ nghiền ngẫm…
Dường như Hoắc Thiên Kình không thèm ngước mắt lên, chỉ nhướng
mày một cái…
"Kỳ Ưng Diêm, mỗi lần cậu đến phòng làm việc của mình
có thể đừng tự nhiên như là vào cổng thành được không?"
Nhưng giọng điệu không thèm đếm xỉa đó lại không có vẻ trách
móc chút nào.
Kỳ Ưng Diêm cười cười, nhún vai. "Hoắc tổng kính mến của
tôi ơi, mình có gõ cửa rồi, là do cậu không nghe thôi." Vừa nói vừa đĩnh đạc
ngồi đối diện với Hoắc Thiên Kình, có dáng vẻ như là đổi khách thành chủ.
"Hình như hôm nay mình không có hẹn với cậu."
Khóe môi mỏng của Hoắc Thiên Kình nhếch lên một chút, dựa cơ
thể to lớn vào trên ghế, ra vẻ nhàn nhã mà nhìn anh ta, trong mắt lại mang theo
ý cười nhè nhẹ.
"Đối với cậu, mình hoàn toàn có thể không mời mà đến."
Dường như Kỳ Ưng Diêm cũng đã quen với khẩu khí âm dương bất
định của hắn nên ra vẻ không có gì kì lạ mà cầm lấy tờ báo bên cạnh xem một
chút, cười xì một tiếng…
"Những bài báo này cũng thật lợi hại, trong thời gian
ngắn như vậy mà có thể từ hiện tượng nhảy lầu phân tích tới vấn đề quản lí của
nội bộ tập đoàn Hoắc Thị các cậu. A ha, năng lực phán xét của báo chí thật là mạnh
mẽ." Giọng nói hơi cười cười của Kỳ Ưng Diêm có chút trào phúng cùng chế
giễu.
Hoắc Thiên Kình lấy ra hai điếu xì gà Cuba thượng hạng, đưa
một điếu cho Kỳ Ưng Diêm, không thèm đếm xỉa mà nói: "Nếu không thì làm
sao lấy lòng công chúng được chứ? Chỉ là không ngờ rằng lần này Hoắc Thị lại trở
thành con cờ để tiêu khiển."
"Mức độ giảm của cổ phiếu hình như cũng không lớn lắm."
Kỳ Ưng Diêm vẫn rất am hiểu cách vận hành của thị trường chứng
khoán, vì vậy cho nên cũng chú ý tới giá cổ phiếu hai ngày nay của Hoắc Thị.
"Ít nhất cũng không phải như báo chí đưa tin."
"Đó là kết quả chiến đấu lúc sáng nay, nếu không thứ mà
cậu nhìn thấy chiều nay không phải là những con số liên tục tăng đâu." Hoắc
Thiên Kình hít một hơi xì gà, khói thuốc lượn lờ trong không khí có vẻ rất mê
hoặc, làm mềm đi những đường nét quá mức cương nghị cứng rắn trên mặt hắn.
Kỳ Ưng Diêm cười. "Đương nhiên, cậu là thiên tài trong
giới tài chính, số lần cậu xoay chuyển tình thế tại thị trường chứng khoán cũng
không dưới một trăm rồi, mỗi lần trều lấy tư thế của người thắng lợi xuất hiện
trước mặt mình. Có điều nói đi phải nói lại, dù ông trùm như Hoắc Thị hắt hơi một
cái thôi thì thị trường chứng khoán toàn cầu đều bị chấn động một thời gian. Một
khi Hoắc Thị xảy ra chuyện thì có khả năng sẽ dẫn tới một cơn bão lớn trong giới
tài chính, cậu nói xem làm sao truyền thông không biết điều này chứ? Từ sáng tới
tối, dưới tình huống còn chưa biết lí do cụ thể mà đã tạo nên tin tức gọi là sự
thật!"
Hoắc Thiên Kình thì lại không để những bài báo này vào mắt,
thờ ơ mà cười, sau đó đôi mắt sâu thẳm đối mặt với Kỳ Ưng Diêm, đôi môi mỏng từ
từ nở một đường cong hoàn mĩ…
"Cậu đến đây, không phải chỉ để xem xem giá cổ phiếu của
Hoắc Thị ra sao chứ? Mình biết cậu vẫn có thói quen mua cổ phiếu của Hoắc Thị!"
"Đương nhiên!"
Kỳ Ưng Diêm đặt điếu xì gà lên chiếc gạt tàn bên cạnh, trên
mặt lộ ý cười nhè nhẹ: "Này, mình ném không ít tiền vào Hoắc Thị, lỡ như sụt
giá thì chẳng phải mình lỗ to sao? Đương nhiên là phải quan tâm mới được."
Hoắc Thiên Kình nhìn anh ta, sau một lúc, dường là như hiểu
ra mà chế giễu…
"Trên đời này cũng chỉ có cậu là chán ngắt như vậy!"
"Đó gọi là loại người nào thì chơi với loại bạn ấy,
mình tẻ nhạt thì chẳng phải cậu càng tẻ nhạt hơn sao?"Trong giọng nói nhẹ
nhàng của Kỳ Ưng Diêm có chứa vẻ châm chọc, nhưng những lời sau đó lại trở nên
nghiêm túc hẳn…
"Mình á, trước giờ vẫn luôn là người có lòng tốt, nhìn
hai ngày nay cậu bị cảnh sát quấn lấy mà thấy đau lòng. Nói thật, luật sư đại
diện của Hoắc Thị các cậu có vẻ quá yếu ớt, làm thế nào mà lâu như vậy vẫn chưa
thu phục được bọn cảnh sát?"
"Có trách thì trách Kỳ đại luật sư cậu quá cao giá,
không chịu vào Hoắc Thị nho nhỏ của chúng tôi." Trong mắt Hoắc Thiên Kình
có chứa ý cười nhè nhẹ.
Kỳ Ưng Diêm nhướng mày, giống như đang nghe hắn kể chuyện cười
vậy, không nhịn được mà cười thành tiếng. Một lúc sau nhìn hắn như nhìn người
ngoài hành tinh…
"Thật ra, quen cậu lâu như vậy rồi mà trong lòng mình vẫn
còn có một nghi vấn."
Hoắc Thiên Kình nhìn anh ta.
Kỳ Ưng Diêm tiếp tục nói: "Có đôi khi mình thật sự nghi
ngờ cậu có phải là người Trái Đất hay không. Kể từ khi cậu tiếp quản Hoắc Thị đến
nay, những nguy cơ lớn nhỏ cũng xuất hiện không ít nhưng dường như mỗi lần nhìn
thấy cậu thì cậu đều có vẻ thản nhiên như thế, cậu không có lúc phải khẩn
trương sao?" (có, nhưng dành cho chuyện khác anh ạ! ==")
Dường như cái tên này rất thông thạo thương trường, cho dù
phải đối mặt với áp lực lớn hơn đi nữa thì vẫn có dáng vẻ như đang chơi bài tú
lơ khơ vậy[14].
"Nếu đây là sự sùng bái cùng khen ngợi của cậu đối với
mình thì mình hoàn toàn tiếp nhận." Hoắc Thiên Kình làm ra vẻ vinh hay nhục
cũng cũng không sao.
"Ok!" Kỳ Ưng Diêm nhún vai, cười cười rồi trở lại
vấn đề: "Nói đến vụ án nhảy lầu đi, mình nghĩ chuyện này cậu không muốn
giao cho mình xử lí cũng không được."
Thật ra chuyện nhân viên nhảy lầu cũng không có gì đáng
kinh, có trách thì trách hôn kì của Hoắc Thiên Kình sắp đến gần mà bọn họ lại
là bạn thân, cho nên đương nhiên anh ta phải nhúng tay vào điều tra chuyện này,
trở thành luật sư toàn quyền đại diện cho hoắc Thị.
Hoắc Thiên Kình cũng hiểu rõ mục đích lần này anh ta đến, sự
ăn ý trong nhiều năm này thì không cần nói nhiều làm gì.
"Kết quả điều tra của phía cảnh sát phát hiện, mấy người
nhân viên nhảy lầu đều có một điểm chung là nợ rất nhiều tiền cho vay nặng lãi ở
bên ngoài. Từ biểu hiện bên ngoài thì có vẻ đều là vì trốn nợ mà chọn tự tử.
Nhưng… điểm này khiến mình rất nghi ngờ."
Kỳ Ưng Diêm nghe thế thì gật đầu. "Mình đã xem qua tư
liệu phía cảnh sát, quả thật là thế. Mấy nhân viên này vẫn có thói mê cờ bạc,
hơn nữa mỗi lần thua bạc đều vay tiền nặng lãi. Cứ như thế thì tiền lời thật sự
là con số không nhỏ, đối với nhân viên như bọn họ mà nói thì tiền thưởng nửa
năm một lần hoàn toàn không đủ để giải quyết vấn đề. Thiên Kình, thật ra mình
cũng hiểu nghi ngờ của cậu. Cậu hoài nghi tại sao bọn họ đã sớm mắc nợ rất nhiều
nhưng lại chọn nhảy lầu vào lúc này, hơn nữa dường như còn bàn bạc trước."
"Mình nghi ngờ trong đó có người xúi giục!"
Mặt Hoắc Thiên Kình có vẻ đăm chiêu, sau đó nhìn Kỳ Ưng
Diêm. "Hôm nay người chịu trách nhiệm nhóm điều tra của công ty đã nói với
mình rằng khi bọn họ đến thăm viếng gia quyến của người chết, đem một số tiền
trợ cấp lớn đến trong tay người nhà thì hình như trên mặt bọn họ không có bao
nhiêu thương đau, cứ như là bọn họ đã sớm biết sẽ xảy ra chuyện thế này, lẽ nào
không kì lạ sao?"
"Ừ…"
Kỳ Ưng Diêm nghe xong, có vẻ suy tư mà gật đầu. "Theo lời
cậu nói thì phía sau chuyện nhảy lầu còn có một chân tướng không muốn cho ai biết,
xem ra vụ án này có nghi vấn rồi."
"Ưng Diêm, bên bộ phận quan hệ xã hội cũng có tư liệu rất
kỹ càng về người nhảy lầu, cậu có thể đến chỗ họ mà lấy, vụ này giao hết cho cậu
đó! Cũng phải tóm được người kia cho mình!" Hoắc Thiên Kình bắt chéo chân
trái lên chân phải, trong giọng nói thờ ơ kia mang theo vẻ tín nhiệm không chút
che giấu.
"Không dám, không dám!"
Kỳ Ưng Diêm lại khôi phục bộ dáng cà lơ phất phơ như cũ,
khóe môi nở nụ cười quỷ quái. "Chỉ cần đến lúc đó cổ phiếu của Hoắc Thị các
cậu có thêm hoa hồng của mình là được."
Hoắc Thiên Kình cười. "Vậy mình có cần nói thêm câu
"rất vinh hạnh" hay không?"
"Ha ha…" Tiếng cười sang sảng của Kỳ Ưng Diêm tràn
ngập trong phòng làm việc.
Điện thoại nội bộ trên bàn vang lên, Hoắc Thiên Kình nhấn
nút nghe…
"Hoắc tiên sinh, Úc tiểu thư đến rồi."
Noãn?
Trên mặt Hoắc Thiên Kình có vẻ hơi nghi hoặc, ánh mắt lạnh lẽo
lập tức trở nên dịu lại, sau đó ra lệnh: "Để cô ấy vào đi!"
"Dạ, Hoắc tiên sinh!"
Kỳ Ưng Diêm nhạy cảm mà bắt sự được thay đổi trong mắt hắn,
hiểu ra mà cười: "Xem ra khi đó cậu quyết định kết hôn không phải là nhất
thời xúc động, quan hệ giữa hai người các cậu… dường như thật sự đã thay đổi."
Hoắc Thiên Kình chỉ cười mà không nói gì, nhưng lại có vẻ
"cậu thật lắm chuyện" mà nhìn anh ta một cái.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, ngay sau đó, Úc Noãn Tâm
thanh nhã xuất hiện trong phòng làm việc. Có lẽ là không ngờ Kỳ Ưng Diêm cũng
có mặt nên không khỏi xấu hổ mà cười: "Thật xin lỗi, em không biết các anh
đang bàn chuyện."
"Qua đây, Noãn!"
Hoắc Thiên Kình lại có vẻ không chút để ý, cũng không chút
có ý định che giấu sự yêu thương đối với nàng, tay hắn duỗi ra, giọng nói trầm
thấp lộ ra mệnh lệnh nhưng sủng ái.
Mặt Úc Noãn Tâm đỏ lên, xấu hổ mà bước tới, nắm lấy tay Hoắc
Thiên Kình, lại bị hắn thuận thế mà ôm lấy đặt trên đùi mình.
"Thiên Kình, để em ngồi trên ghế là được mà."
Nàng cực kì xấu hổ, nhất là khi thấy Kỳ Ưng Diêm dùng ánh mắt
chấn kinh mà nhìn cử chỉ ám muội của hai người thì hai má vốn đã ửng hồng giờ lại
càng như quả táo chín.
Hoắc Thiên Kình nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ yêu kiều của nàng
thì lại càng yêu thương, khẽ cười: "Ưng Diêm cũng không phải người ngoài,
hơn nữa em là vợ của anh, anh muốn ôm thế nào thì ôm."
"Thiên Kình…" Úc Noãn Tâm thật muốn vùi cả mặt vào
trong lòng hắn, nếu sớm biết thế thì nàng đã không đến đây.
Kỳ Ưng Diêm lại không thể tin nổi mà lắc đầu. Đây còn là Hoắc
Thiên Kình mà anh ta quen biết sao? Trong mắt hắn là thứ gì vậy? Trong ánh mắt
vốn rất hờ hững kia lại có thêm một thứ gọi là "dịu dàng"…
"Thiên, Thiên Kình…"
Hoắc Thiên Kình ngẩng đầu, sau khi thấy dáng vẻ ngẩn tò te của
Kỳ Ưng Diêm thì bỗng cười: "Ánh mắt này của cậu sẽ khiến cho mình liên tưởng
tới hai chữ "hâm mộ" đó. Cậu cũng nên suy nghĩ đến việc tìm người
thích hợp đi, bác gái vẫn luôn phát rầu vì chuyện hôn nhân của cậu."
Kỳ Ưng Diêm nhún vai: "Tha cho mình đi!"
Úc Noãn Tâm nghe thế thì không nhịn được mà cười. "Anh
là một luật sư tiếng tăm lừng lẫy trong giới luật sư, chắc là những cô gái
thích anh cũng xếp thành hàng dài rồi. Cứ như những nữ nghệ sĩ trong công ty của
chúng tôi, vừa nghe đến tên của anh thì lập tức mê dại ra."
Kỳ Ưng Diêm nghe xong, đôi mắt hẹp dài nổi lên rung động mê
người, ngay cả khóe môi cũng cong lên rất đắc ý…
"Noãn Tâm à, trong số những chị em của cô có ai đẹp như
cô không? Tên Thiên Kình này ra tay quá sớm, nếu tôi gặp cô trước thì…"
"Cậu muốn chết sao?" Hoắc Thiên Kình không chờ anh
ta nói xong thì giọng điệu uy hiếp đã vang lên.
Kỳ Ưng Diêm liên tục làm động tác đầu hàng, bất đắc dĩ mà lắc
đầu: "Đây gọi là bạn bè… có người khác phái thì không có nhân tính nữa.
Nói trở lại, Thiên Kình – cái tên này là một người có tính chiếm hữu rất mạnh mẽ,
sau này cô phải chuẩn bị tâm lí cho tốt."
Úc Noãn Tâm càng thẹn thùng.
"Này này này, cậu nói xong chưa vậy, mình nhớ cậu vẫn
thường rất bận mà?" Giọng của Hoắc Thiên Kình rõ ràng lại có thêm không ít
cảnh cáo.
"Thấy chưa? Tôi không nói gì nữa vậy." Kỳ Ưng Diêm
nhún vai. "Để cho Hoắc đại thiếu gia của cô đi xử lí chuyện khó giải quyết
vậy."
"Chuyện khó giải quyết?" Úc Noãn Tâm nghe xong thì
lo lắng mà hỏi: "Là có liên quan tới chuyện nhảy lầu sao?"
Hoắc Thiên Kình không muốn giấu điều gì, liền gật đầu một
cái. "Lần này Ưng Diêm giúp tiếp nhận vụ này."
"Thế thì tốt rồi, có luật sư Kỳ thì nhất định mọi chuyện
sẽ giải quyết tốt. Thiên Kình, em nghe nói hôm nay lại có 3 nhân viên nữa nhảy
lầu sao?" Trong đôi mắt đẹp của Úc Noãn Tâm nổi lên vẻ cực kỳ lo lắng.
Kỳ Ưng Diêm nghe thế thì cười cười…
"Noãn Tâm à, quả thật chuyện này vẫn chưa xong nhưng cô
yên tâm đi, tôi sẽ toàn quyền xử lí chuyện này. Mặt khác, Thiên Kình…" Anh
ta dời mắt sang Hoắc Thiên Kình, cười rất quỷ dị. "Ai nói mình đang giúp đỡ?
Cậu phải chuẩn bị một khoản phí cho luật sư thật lớn vào!"
Hoắc Thiên Kình nở nụ cười.
Úc Noãn Tâm thấy dáng vẻ ung dung tự đắc của hai người họ
thì nỗi lo lắng trong lòng cũng dần dần vơi đi. Sáng nay, khi nàng nhìn thấy
tin tức mới thì lại bắt đầu lo lắng, mãi cho đến trưa lại xảy ra chuyện nhảy lầu
thì nàng cũng đứng ngồi không yên. Suy nghĩ rất nhiều cho đến chiều thì vẫn
không nhẫn được mà đến Hoắc Thị xem xem.
Nàng cứ tưởng rằng trên dưới Hoắc Thị sẽ vì thế mà cực kỳ hỗn
loạn, thậm chí trên mặt của mỗi người sẽ có vẻ tiêu cực muốn bãi công. Nhưng
khi bước vào Hoắc Thị nàng mới phát hiện thì ra mình nghĩ sai rồi. Mặc dù thỉnh
thoảng nhân viên cũng sẽ có bàn tán nhưng công việc trong tay thì tiến hành vẫn
đâu vào đấy. Trừ bầu không khí làm việc khẩn trương, nhanh nhẹn thường ngày thì
gần như Hoắc Thị không có gì thay đổi nhiều.
Thật ra nàng không hề biết rằng bầu không khí nhanh chóng
yên ổn trở lại là kết quả của cuộc họp suốt mấy tiếng đồng hồ của ban quản lí.
"Noãn, tối nay em muốn ăn gì, bây giờ anh đặt chỗ?"
Trong lòng Hoắc Thiên Kình vui nhất là nhìn thấy Úc Noãn Tâm đích thân đến Hoắc
Thị, chứng tỏ trong lòng nàng rất quan tâm tới hắn.
"Thiên Kình…"
Thật ra điều Úc Noãn Tâm quan tâm nhất chính là Hoắc Thị làm
cách nào an ủi gia quyến của người chết, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ung dung của hắn
thì hình như không cần phải hỏi tiếp nữa, vì thế dịu dàng cười. "Tùy anh,
em nghe anh vậy."
Nàng yêu hắn, cho nên tin rằng hắn hoàn toàn có khả năng xử
lí tốt tất cả mọi vấn đề.
Tai Kỳ Ưng Diêm nhọn lên, lập tức chồm người tới…
"A ha, mình thích đồ ăn của nhà hàng Ler U. Thiên Kình,
cứ đặt chỗ đó đi."
Hoắc Thiên Kình nhướng máy nhìn anh ta một cái. "Cậu
thích? Vậy được, cứ đặt chỗ đó cho cậu, nhưng mình và Noãn sẽ không đi."
"Tại sao? Này, cậu sẽ không nhỏ mọn đến thế chứ? Mời ăn
một bữa thôi mà cũng không chịu?" Kỳ Ưng Diêm bất mãn mà kháng nghị.
Hoắc Thiên Kình cười rất nham hiểm, hàm răng trắng sáng lóa
lên…
"Cho nên mới nói cậu mau đi tìm một cô gái đi, nếu
không cứ làm kỳ đà cản mũi thì thật không hay."
"Hoắc Thiên Kình, cậu thật là vong ân bội nghĩa, cư
nhiên lại nói thế?"
Kỳ Ưng Diêm la lên trách mắng, đang định lấy lòng Úc Noãn
Tâm thì cửa phòng làm việc lại bị thư ký vội vàng mở ra…
"Hoắc tiên sinh, không hay rồi, trên sân thượng lại có
6 người muốn nhảy lầu!"
Cái gì?
Úc Noãn Tâm cả kinh.
Hoắc Thiên Kình nhíu mày, lập tức đứng lên.
Kỳ Ưng Diêm lại kinh ngạc mà lắc đầu…
"Thiên Kình, có phải năm nay cậu dính phải sao chổi rồi
không? Sao đám người đó lại thích chơi trò này thế nhỉ?"
Không khí đột nhiên trở nên căng thẳng…
Trên sân thượng, độ cao 100 tầng, bất cứ ai nhảy xuống cũng
chắc chắn sẽ chết, cho dù phía dưới có nhiều cảnh sát, đội phòng cháy chữa
cháy, thậm chí là đã làm tốt công tác bảo vệ cũng không ăn thua gì…
Thư ký nói không sai, khi đoàn người Úc Noãn Tâm đến sân thượng
thì phát hiện 4 nhân viên mặc đồng phục đồng loạt đứng trên lan can, chỉ cần bước
thêm một bước là bọn họ sẽ từ tầng thứ 100 rơi xuống như chim chóc…
"Hoắc tiên sinh…"
"Hoắc tiên sinh…"
Những quản lí cấp cao của công ty đều đã đến sân thượng, khi
bọn họ nhìn thấy Hoắc Thiên Kình cũng vội tới hiện trường thì dường như vẻ lo lắng
cũng được xoa dịu.
Trên sân thượng, bởi vì ở độ cao 100 tầng nên sức gió cũng đột
nhiên mạnh thêm khiến cho 6 nhân viên đang xếp thành hàng ngang ở phía trên
cũng lắc lư theo. Thấy thế Úc Noãn Tâm cực kỳ kinh hãi.
Tình cảnh này nàng cũng không xa lạ mấy, nhưng chỉ xuất hiện
tại nơi quay phim, cho dù có cao hơn nữa cũng đều có biện pháp bảo vệ. Nhưng…
chuyện xảy ra trước mắt hiện nay là hình ảnh sống sờ sờ, là hiện trường nhảy lầu
trực tiếp nhất.
"Rốt cuộc các anh có điều gì nghĩ không thông mà nhất định
phải nhảy lầu chứ? Nếu như bởi vì áp lực kinh tế quá lớn, các anh hoàn toàn có
thể đề xuất ra. Các anh thấy chưa, vị này chính là tổng tài của Hoắc Thị chúng
ta. Hoắc tiên sinh cũng đã đến đây rồi, các anh có vấn đề gì khó khăn thì cứ
nói ra, tôi tin Hoắc tiên sinh sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn yêu cầu của các
anh, đừng làm chuyện ngu ngốc!" Quản lí của bộ phận đối ngoại cực kỳ dè dặt
mà ngửa đầu, nói to với 6 nhân viên đang đứng phía trên.
6 nhân viên kia cực kỳ thờ ơ, dường như không chút cảm động
đối với lời của anh ta. Một người trong số đó thấy có vài người tiến lên thì bỗng
lớn tiếng hét lên…
"Các người không được tiến lên, còn tiến lên nữa thì
chúng tôi lập tức nhảy xuống!"
"Sten, rốt cuộc anh đang điên khùng cái gì chứ? Mau xuống
đây cho tôi! Lẽ nào anh quên rằng anh còn có mẹ già con thơ sao? Có chuyện gì
nghĩ không thông mà phải nhảy lầu chứ? Lẽ nào anh làm vậy là không có lỗi với họ
sao?" Một vị quản lí trong đó sốt ruột nói.
Rõ ràng người muốn nhảy lầu kia trực thuộc bộ phận của anh
ta. Bộ phận mình quản lí xảy ra chuyện thế này, hơn nữa còn làm trò trước mặt tổng
tài, thật là khiến anh ta không nén được giận. Chẳng những anh ta như thế mà những
vị quản lí khác cũng tái xanh cả mặt mũi.
Bởi vì bọn họ không khó phát hiện ra sắc mặt của tổng tài
càng ngày càng nặng nề!
"Mọi việc đều có cách gải quyết, 6 người các anh cũng
được coi là nhân viên lâu năm của công ty, lẽ nào không biết từ đây nhảy xuống
sẽ có hậu quả thế nào sao? Người nhà của các anh phải làm sao đây? Các anh bảo
những người khác sẽ nhìn bọn họ thế nào?"
Hoắc Thiên Kình đích thân mở miệng, trong giọng nói trầm thấp
lộ ra vẻ uy quyền nghiêm túc không thể xem thường, đôi mắt hẹp dài phát ra những
tia sáng khiến người ta không thể coi nhẹ. "Mấy người các anh là nhân viên
của bộ phận vận tải, kinh doanh, quảng cáo… Từ đây nhảy xuống thì người nhà của
các anh cũng chỉ được một ít tiền trợ cấp theo trình tự pháp luật. Nhưng nếu
các anh bước xuống, tôi sẽ đảm bảo cho tiền đồ của các anh ở Hoắc Thị!"
Tất cả mọi người ở hiện trường đều chấn kinh!
Không phải bọn họ chấn kinh vì tổng tài của Hoắc Thị đích
thân mở miệng mà là nội dung hắn nói!
Ngay cả 6 người đang chuẩn bị tự tử kia cũng ngẩn ra!
Bởi vì bọn họ không thể tưởng tượng được vị Hoắc tiên sinh
cao cao tại thượng, không dễ gì thấy mặt kia lại có thể hiểu biết tinh tường
hoàn cảnh của nhân viên, thậm chí nhớ rõ bọn họ thuộc bộ phận nào. Điều này làm
cho tất cả mọi người đều bất ngờ.
Ngay cả Kỳ Ưng Diêm bên cạnh cũng kinh ngạc mà trợn tròn mắt!
Không khí trên sân thượng, khắp nơi đều chứa vẻ kì dị. Hơn nửa
ngày sau, quản lí bộ phận quảng cáo mới có phản ứng lại mà mở miệng kêu gọi…
"Mấy người các anh đều đã nghe Hoắc tiên sinh nói rồi
đó, lẽ nào Hoắc tiên sinh sẽ lừa các anh sao? Mau xuống đây đi. Hãy hỏi lương
tâm của các anh một chút xem mấy năm nay Hoắc Thị có bạc đãi các anh sao? Bất
luận là tiền lương hay tiền thưởng đều cao hơn những công ty khác, các anh đừng
bỏ đá xuống giếng vào lúc này nữa!"
6 người kia đưa mắt nhìn nhau, như là đang do dự, nhưng hình
như là đang kiêng dè điều gì đó. Dường như một người trong đó hơi thả lỏng,
chân anh ta hơi run lên, vừa muốn mở miệng lại bị một người khác ngăn lại…
"Hoắc tiên sinh, không phải chúng tôi không tin anh, chỉ
có điều chúng tôi đã không có mục tiêu cùng hi vọng sống tiếp nữa!"
"Các anh muốn gì chứ?"
Đôi mắt tĩnh lặng của Hoắc Thiên Kình nổi lên vẻ u ám, hắn
khoanh tay đứng đó, bộ quần áo cao cấp càng tôn thêm vóc người cao lớn của hắn.
Ánh mặt trời còn sót lại chiếu vào gương mặt chín chắn của hắn, đôi môi mỏng
nhìn qua thì rất vô tình nhưng lại khiến cho người ta thấy một khí thế cực kỳ
uy nghiêm.
Rõ ràng 6 người kia bị khí thế phát ra trên người hắn làm
kinh hãi, ánh mắt mỗi người trở nên không được tự nhiên, không khí gần như bắt
đầu đóng băng. Một lúc sau một người mới cả gan mà đưa tay lên chỉ…
"Cô ấy!"
Tất cả mọi người đều nhìn theo hướng chỉ tay của anh ta,
nhưng khi nhìn rõ rồi thì bỗng trợn tròn mắt, thậm chí mặt của vài người bắt đầu
lộ vẻ lo lắng.
Úc Noãn Tâm ngẩn người ra tại chỗ, trên gương mặt xinh đẹp của
nàng toàn là vẻ chấn kinh, trong vẻ mềm mại kia có thêm chút không thể tin nổi,
đôi mắt trong như nước nổi lên vẻ lơ mơ như bước trong đêm.
Tất cả mọi người đều như hít phải một luồng khí lạnh.
Quả nhiên, sau khi Hoắc Thiên Kình nhìn về phía anh ta chỉ
thì gương mặt anh tuấn dần dần trở nên u ám, đôi mắt từ từ lạnh lẽo, hai luồng
sáng sắc như kiếm, lạnh như băng phụt ra từ trong mắt hắn, giọng nói hơi trầm
thấp kia cũng bắt đầu lộ vẻ kinh hãi cùng tức giận…
"Anh nói cái gì."
Không có nghi vấn, cũng không chất vấn, có chăng đó là vẻ
rét lạnh nguy hiểm ngày càng thấy rõ. Cảm giác rét run này gần như làm đóng
băng mỗi người có tại nơi đây, cứ như từ làn da ngấm vào tới tận xương…
"Thật là to gan, anh biết mình đang nói gì sao?"
Một vị quản lí trong đó hoảng hốt mà hét lên, nhân viên mở
miệng đưa ra yêu cầu là cấp dưới của anh ta, anh ta không muốn bị loại người
không biết tốt xấu này liên lụy.
"Tôi, tôi… đương nhiên biết mình đang nói gì…"
Dường như người kia cũng bị ánh mắt của Hoắc Thiên Kình dọa
đến, nhưng vẫn có vẻ liều chết không theo, thậm chí cùng với 5 người kia bước
thêm một bước nhỏ…
"Yêu cầu của chúng tôi rất đơn giản, chỉ cần Hoắc tiên
sinh đồng ý giải trừ hôn ước với Úc thì chúng tôi sẽ đáp ứng xuống dưới. Nếu
không… chúng tôi sẽ từ đây nhảy xuống!"
"Các anh thật là vớ vẩn! Hoắc tiên sinh và Úc kết hôn
thì có liên quan gì tới các anh?" Quản lí vừa lau mồ hôi lạnh trên trán vừa
sốt ruột quát lên.
Phía sau, vài cảnh sát được huấn luyện đã lên sân thượng, đều
khẩn trương mà nhìn tình hình trước mắt.
Đôi mắt hẹp dài u ám của Hoắc Thiên Kình hơi nheo lại, những
đường nét cương nghị trên gương mặt cũng ánh lên trong ánh chiều tranh sáng
tranh tối, cực kỳ anh tuấn nhưng lạnh lẽo như ma quỷ.
Mà mặt Úc Noãn Tâm bên cạnh thì cũng không tốt chút nào.
Gương mặt vốn trắng nõn nay lại trắng bệch giống như mất máu, thậm chí nàng cảm
thấy ngón tay mình lạnh đến phát run lên…
"Úc…"
Một nhân viên đứng gần đó nhất mở miệng, thần sắc trên mặt
không thể nào đoán được. "Không giấu gì cô, chúng tôi đều là fan của cô. Sở
dĩ hôm nay chúng tôi dùng cách này để chấm dứt cuộc đời là vì muốn cho cô biết
chung tôi rất thất vọng với tin tức cô kết hôn. Cô là thần tượng của chúng tôi,
cũng là người phụ nữ mơ ước nhất trong lòng, nhưng cô sắp gả cho người ta rồi,
chúng tôi chỉ còn cách…"
"Sao các anh có thể ngốc thế chứ?"
Úc Noãn Tâm cũng không nhịn được nữa, từ trong lòng Hoắc
Thiên Kình giãy giụa bước ra, vừa muốn bước lên thì một người trong số đó đã
thét lên: "Không được bước lên, nếu không chúng tôi sẽ nhảy xuống!"
"Được được được, tôi sẽ đứng ở đây!"
Úc Noãn Tâm sợ tới mức chân nhũn ra, đừng nói là từ độ cao
100 tầng, cho dù là hai mươi mấy tầng nhảy xuống cũng chắc chắn mất mạng rồi.
Nhưng nếu từ tầng hai mươi mấy thì ít nhất đặc công mà cảnh sát phái ra còn có
thể giúp đỡ được, hiện nay là tầng thứ 100… ngay cả cảnh sát cũng không có cách
nào.
Cho nên nàng càng không dám manh động.
"Các anh đều là fan của tôi?" Úc Noãn Tâm cố gắng
làm cho giọng của mình có vẻ bình tĩnh một chút, mềm nhẹ một chút, sợ sẽ dọa đến
6 người bọn họ.
"Đúng vậy, chúng tôi đều rất hâm mộ cô, thậm chí những
người nhảy lầu hôm qua và hôm nay đều là người hâm mộ cô!" 6 nhân viên kia
đồng thanh nói.
Những tiếng hít thở trong không khí ngày càng nặng nề.
Úc Noãn Tâm cảm thấy một trận choáng váng. Mặc dù nàng biết
có nhiều khi hành vi của người hâm mộ rất điên cuồng nhưng nàng tự thấy mình
cũng không có sức hấp dẫn lớn như vậy, có thể khiến cho người ta nhảy lầu để
ngăn cản nàng kết hôn.
"Các anh nghe tôi nói này!"
Nàng thật vất vả mới có thể ổn định cảm xúc hỗn loạn của
mình, giọng nói trong trẻo vang lên: "Các anh yêu thích tôi, ủng hộ tôi
thì tôi rất vui. Nhưng dùng cách này để thể hiện sự tình yêu của các anh thì quả
thực quá cực đoan. Bất luận tôi có kết hôn hay không thì cũng không có bất cứ ảnh
hưởng nào tới chuyện tôi sẽ tiếp tục hoạt động nghệ thuật. Các anh bình tĩnh một
chút có được không?"
"Nói cách khác… cô nhất định phải gả cho Hoắc tiên sinh
phải không?" Một nhân viên trầm mặt hỏi.
"Tôi…" Úc Noãn Tâm thật sự không biết nên trả lời
thế nào. Nàng sợ rằng câu trả lời của mình sẽ tạo nên bi kịch.
Mười ngón tay Hoắc Thiên Kình đột nhiên nắm chặt lại, các khớp
ngón tay cong lên nguy hiểm.
Hắn vừa muốn bước lên thì lại bị Kỳ Ưng Diêm ngăn lại, lắc đầu
ra hiệu.
"Các vị, tôi là luật sư đại diện của Hoắc Thị, nếu
nguyên nhân các anh nhảy lầu chỉ là vì quá yêu mến Úc thì có phải chuyện này
nên bàn bạc kỹ lưỡng hơn không? Tôi cho rằng nhảy lầu không phải là cách thức
duy nhất để giải quyết vấn đề. Nếu các anh thật sự nhảy xuống, vậy truyền thông
sẽ đáng giá chuyện này thế nào đây? Bọn họ sẽ đổ tất cả lỗi lầm lên đầu Úc. Tôi
nghĩ nếu các anh đã yêu mến Úc như thế thì cũng sẽ không hi vọng sau khi chết
còn tạo ra phiền phức không cần thiết cho cô ấy chứ?"
Giọng Kỳ Ưng Diêm rất bình tĩnh, thậm chí còn có vẻ lạnh
lùng cùng dửng dưng rất chuyên nghiệp. Mà cảnh sát phía sau cũng không ngừng
khuyên nhủ.
"Các người đừng nói nữa, chúng tôi chỉ muốn nghe một
câu nói duy nhất của Úc, có phải cô nhất định phải kết hôn không?"
Một nhân viên trong số đó quá kích động, vung tay một chút,
giọng nói cũng trở nên thô lỗ. Đồng thời thân mình của anh ta cũng lắc lư trong
không trung.
"Được được, tôi đáp ứng các anh!" Úc Noãn Tâm
không có thời gian để suy nghĩ, buột miệng thốt ra, lúc này nàng chỉ cần bọn họ
bình an là được.
"Các anh xuống trước đi, được không?"
"Noãn?" Phía sau vang lên tiếng của Hoắc Thiên
Kình, không khó nghe ra sự chấn kinh cùng phẫn nộ trong đó.
"Thiên Kình, lúc này em chỉ có thể làm như thế…"
Giọng của nàng mềm mại như hoa, nhẹ nhàng phiêu tán trong không trung, cứ như
tơ mà lọt vào trong tai hắn, nhưng lại quấy nhiễu khiến hắn đau lòng.
Làm sao nàng không biết tâm tình của hắn chứ. Hoắc Thiên
Kình – kẻ chỉ biết khống chế người khác chứ không bị người ta khống chế – đương
nhiên không chấp nhận được chuyện bị nhân viên thao túng, hơn nữa còn là chuyện
hôn nhân. Nhưng lúc này nàng chỉ có thể dùng cách này để ổn định cảm xúc của bọn
họ.
Kỳ Ưng Diêm ở bên cạnh cũng âm thầm lắc đầu, mặc dù anh ta
biết rõ ý đồ của Úc Noãn Tâm nhưng lại tán đồng cách làm của nàng. Dù sao đây
cũng không phải là vấn đề mà một lời nói dối có thể giải quyết được. Cứ cho là
dùng cách này tạm thời có thể nhăn cản hành vi của bọn họ nhưng sau này thì
sao? Lẽ nào cuộc hôn nhân này lại bị ngăn cản bởi lời yêu cầu vô lý này.
6 người kia đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng là bọn họ không ngờ
Úc Noãn Tâm lại đáp ứng nhanh như thế nên đều ngẩn cả ra một lát. Một trong số
đó bỗng tỉnh ra…
"Cô đang nói dối!"
Sắc mặt của anh ta đột nhiên trở nên dữ tợn. "Chẳng qua
là cô chỉ muốn gạt chúng tôi thôi! Úc Noãn Tâm, cô là nữ thần trong lòng chúng
tôi, nếu như cô thật sự kết hôn thì không riêng gì 6 người chúng tôi mà còn có
nhiều người sẽ dùng cách này để phản đối hôn lễ của cô. Cô… cứ đợi đi!"
Lời vừa nói ra, chỉ thấy thân mình anh ta hướng về phía sau…
nháy mắt, cả người đã bay trong gió!
"Không…"
Úc Noãn Tâm và mọi người đều chấn kinh, từ "không"
còn chưa nói hết thì 5 người còn lại cứ như là đã thương lượng xong, cũng không
chút do dự mà cùng nhảy xuống…
Mọi người đều choáng váng, có lẽ đây là lần bọn họ nhìn thấy
cảnh nhảy lầu chân thật nhất.
Ngay cả sức lực để hét lên Úc Noãn Tâm cũng không còn nữa,
vô thức mà dùng tay che mắt lại, hơi thở cũng đã sớm gấp gáp không thôi, cơ thể
đang run rẩy kia lập tức được Hoắc Thiên Kình ôm vào lòng.
Cảnh sát phản ứng lại trước nhất, lập tức chạy xuống dưới lầu…
"Noãn…"
Hoắc Thiên Kình nhìn vẻ kinh hoàng của Úc Noãn Tâm, từ lúc hắn
quen biết nàng tới nay, chưa từng thấy qua nàng sợ hãi đến thế, ngay cả da thịt
trên mặt cũng lạnh như băng…
Hiện thực đủ tàn khốc cùng đáng tiếc, đối mặt với hiện thực,
con người – giống loài thường tự nhận là sinh vật cao cấp nhất cũng sẽ không thể
không than một tiếng cam chịu, mặc cảm xấu hổ. Bởi vì hiện thực quá mức lớn
lao, cho dù sức lực của con người có mạnh hơn chăng nữa thì cũng chỉ có thể
thay đổi chút hoàn cảnh nhưng hiện thực vẫn là hiện thực, không thể thay đổi,
cũng không thể cải biến…
Một tiếng "Noãn" đầy quan tâm của Hoắc Thiên Kình
đã hoàn toàn đánh thức Úc Noãn Tâm đang rơi vào trạng thái ngây dại. Nàng bỗng
phản ứng lại, không nói một lời liền đẩy Hoắc Thiên Kình ra mà chạy xuống lầu…
"Noãn…" Mặt Hoắc Thiên Kình cả kinh, cũng không nói
gì mà co giò chạy theo.
Cả đám người cũng bừng tỉnh, chạy theo xuống lầu…
Dưới lầu của trụ sở Hoắc Thị, có 6 đóa hoa tươi thắm đang nở
rộ, nở thật to, dưới ánh chiều tà lộ ra vẻ cực kỳ chói mắt. Tuy nói đội phòng
cháy chữa cháy đã chuẩn bị những thiết bị bảo vệ thật dày nhưng đáng tiếc vẫn
không ngăn được những đóa hoa kia nở rộ…
Bởi vì có máu tưới tắm mà đóa hoa mới rực rỡ chói mắt đến thế…
Bởi vì có máu tưới tắm mà đóa hoa mới tỏa ra mùi tanh tưởi
trong không khí…
Bởi vì lầu quá cao nên con người mới yếu ớt như thế. Cho dù
rơi và tấm đệm phòng hộ thật dày và êm thì vẫn nát thành những mảnh vụn. Cũng
chính vì độ cao 100 tầng mà những người vây xem mới có thể nhìn thấy hiện thực
đáng tiếc cùng tàn khốc đến thế…
6 con người mấy phút trước còn đang hít thở giờ đã trở thành
6 xác chết không thể nói chuyện. Bộ dáng nát vụn kia khiến tất cả mọi người có
mặt đều không thể chịu đựng nổi. Thậm chí có người ngất xỉu ngay tại chỗ.
Xung quanh thi thể bị cảnh sát vây dải băng ngăn lại, đối mặt
với hiện thực, có đôi khi ngay cả cảnh sát cũng chỉ có thể bó tay. Dưới ánh chiều
tà còn sót lại, đèn xe cảnh sát không ngừng lóe lên, tỏa ra ánh sáng màu xanh
và tím rất chói mắt.
Và cũng tạo thành ách tắc giao thông ngoài ý muốn, nhưng lại
làm lợi cho đám phóng viên nghe tiếng gió mà kéo đến. Trong thoáng chốc, cả hiện
trường trở nên cực kỳ hỗn loạn. Đèn cảnh sát, tiếng ồn ào, tiếng xô đẩy, ánh
đèn flash trộn lẫn vào nhau, hiện ra cảnh tượng khiến người ta cảm thấy khó chịu
bất an.
Úc Noãn Tâm đã sớm nhũn ra trong lòng Hoắc Thiên Kình. Mặt của
nàng trắng xám, ánh mắt xinh đẹp lóe lên vẻ kinh hãi. Bộ dáng của nàng… thật giống
một con thỏ con bị kinh hách, khiến người ta thương tiếc mà muốn ôm vào lòng.
"Đừng nhìn nữa!"
Hoắc Thiên Kình thực sự không nỡ nhìn thấy nàng như vậy, đem
đầu của nàng ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về cảm xúc đang chịu kinh hoàng của
nàng. Tuy trong giọng nói trầm thấp vẫn có vẻ mệnh lệnh như thường ngày nhưng lại
có sự thương tiếc cùng đau lòng rất rõ ràng.
"Thiên Kình… Tại sao, tại sao lại như thế…"
Rốt cuộc nàng không thể kìm nén nữa, nước mắt trào ra như những
hạt châu bị sút chỉ. Rõ ràng là nàng vẫn còn lâm vào cảnh tượng 6 gã nhân viên
nhảy lầu tập thể mà không thể tự bứt ra. Thân mình run rẩy cùng với giọng nói
tuyệt vọng, tất cả tất cả đều khiến nàng gần như sụp đổ.
Ánh mắt lạnh lẽo của Hoắc Thiên Kình nhìn chằm chằm hiện trường
đẫm máu đang được xử lí cách đó không xa. Không biết đôi mắt đen thẳm u ám ấy
đang nghĩ gì, đôi bàn tay khẽ vỗ về nàng vẫn rất đều đặn, không có chút rối loạn
nào.
Thật ra trên sân thượng, khi hắn nghe thấy 6 người kia nói
những lời khốn nạn như thế, trong mắt lóe lên vẻ tham lam khi nhìn Úc Noãn Tâm
thì hắn hận không thể tự tay đẩy bọn họ xuống lầu. Bây giờ nhìn 6 cái thi thể
nát vụn kia, trong lòng hắn không có chút thương tiếc nào, ngược lại một cảm
giác thoải mái đang nảy sinh từ sâu trong lòng. (ặc, anh ác rứa! ==")
Hắn lại rất muốn điều tra xem rốt cuộc là ai cho bọn họ lá
gan lớn như vậy, cư nhiên dám nói những lời đại nghịch bất đạo trước mặt hắn
như thế, thậm chí là dùng cách thức này để khiêu chiến giới hạn nhẫn nại của Hoắc
Thiên Kình hắn!
Đám phóng viên tinh mắt bắt đầu chen nhau mà tới, nhưng còn
chưa kịp tiếp cận Hoắc Thiên Kình thì đã bị mấy người vệ sĩ ngăn lại ở phía trước,
ánh mắt lạnh như băng khiến phóng viên chùn bước.
Úc Noãn Tâm đang nằm trong lòng Hoắc Thiên Kình vẫn luôn run
rẩy. Nàng đang cực kỳ sợ hãi nên hoàn toàn không chú ý rốt cuộc có bao nhiêu
phóng viên đang quan sát nàng và Hoắc Thiên Kình. Động tác thân mật này của hai
người lại sẽ trở thành tiêu đề của ngày mai.
Sắc mặt của nàng ngày càng trắng bệch. Cuối cùng khi nàng
hít được mùi máu tanh trong không khí thì dạ dày đột nhiên co thắt dữ dội, nàng
lập tức đẩy Hoắc Thiên Kình ra, chạy đến trước thùng rác bên đường không ngừng
nôn ọe…
"Noãn…" Hoắc Thiên Kình đau lòng mà bước lên, vỗ
nhẹ vào lưng nàng, nếu có thể, hắn thật không muốn thấy nàng cực khổ như vậy.
Úc Noãn Tâm vất vả lắm mới ngừng nôn được. Có lẽ là đã bị
mùi máu tanh ảnh hưởng mà mặt nàng ngày càng trắng xám.
"Sắc mặt của em rất khó coi, để anh gọi bác sĩ đến."
Hoắc Thiên Kình nói xong liền móc điện thoại ra.
Ngay sau đó, tay của hắn đã bị tay của Úc Noãn Tâm khẽ ngăn
lại, trong giọng nói mệt mỏi kia mang theo vẻ cầu xin: "Thiên Kình, em
không muốn khám bác sĩ, đưa em về nhà được không?"
Tình cảnh ngoài ý muốn này khiến nàng đánh mất dũng khí đối
mặt với người lạ…
Bàn tay đang cầm điện thoại của Hoắc Thiên Kình hơi chần chừ
một chút, nhìn thấy đôi mắt đẹp của nàng tràn ngập vẻ mệt mỏi thì đau lòng mà
than một tiếng…
"Noãn, nhưng vừa rồi em nôn rất dữ dội, anh lo
là…"
"Em chưa từng chứng kiến cảnh tượng như vừa rồi, cho
nên… có phản ứng như vậy cũng là rất bình thường. Thiên Kình, bây giờ em chỉ muốn
được nghỉ ngơi…" Cơ thể của nàng không chống được nữa mà lung lay một
chút, cảnh tượng máu me khiến nàng sinh ra cảm giác choáng váng cùng buồn nôn.
Hoắc Thiên Kình không lay chuyển được nàng, có lẽ là thấy
dáng vẻ yếu ớt của nàng thì cũng không khỏi đau lòng, chỉ có thể gật đầu đồng
ý…
Hoắc Thiên Kình ôm lấy nàng, rời khỏi hiện trường dưới sự hộ
tống của vệ sĩ.
Xuyên qua đám đông, ánh mắt của Úc Noãn Tâm dần dần trở nên
thê lương… Nhất là vết máu đang lan ra trên mặt đất khiến lòng nàng càng thêm lạnh.
Những vết máu này cứ như là rắn rết lẳng lặng bò vào nơi sâu nhất trong đáy
lòng nàng, mang theo vẻ lạnh lẽo khiến nàng không rét mà run…
Vô lực mà nhắm mắt lại, nhưng làm sao cũng không thể xua tan
bộ dạng của 6 người kia, cùng với… sự nuối tiếc trước khi chết không họ!