Dừng mắt ở người phụ nữ trước mặt, hình như, hắn cảm thấy từng
làn hương mát lạnh đi vào trong khoang mũi thấm vào tận tâm phế. Hoắc Thiên
Kình kìm lòng không đậu hít sâu hơn, hương vị này theo mũi hắn, chui vào ngũ tạng,
đi vào nội tâm hắn, cũng đi quấy nhiễu nơi sâu thẳm nhất trong đáy lòng hắn.
Trái tim hắn, không khỏi nảy lên từng cơn tê dại.
Lại đảo mắt qua, ánh mắt đã thay đổi.
Cặp mắt sâu thẳm tràn đầy sự ngang ngược!
Úc Noãn Tâm cả kinh, vừa muốn né tránh nhưng đã lại bị hắn
kiềm chế giữ chặt.
"Không ngờ… môi em chẳng những có vị ngọt, mà ngay cả
tiếng hát cũng làm say lòng người, nhất là đàn ông!" Hắn thấp giọng mở miệng,
tiếng nói trầm xuống nặng như phiến đá dày, nặng nề mà áp bức lòng người.
Úc Noãn Tâm sững sờ.
"Nói vậy… anh thực sự cảm thấy rất khá, đúng
không?" Trong lòng nàng nảy sinh một chút vui sướng.
Hoắc Thiên Kình nhún nhún vai. "Quả thực không tệ."
Ở trong mắt hắn, đàn bà đều là ký sinh trùng, nhất là đàn bà
đẹp, càng tránh không thoát việc làm bình hoa của đàn ông, không ngờ cô gái trước
mắt, quả thực có tài hoa để hắn nhìn bằng cặp mắt khác.
Mắt Úc Noãn Tâm sáng ngời, bên môi mang theo vẻ tươi cười yếu
ớt như hoa lan trắng, có một chút thỏa mãn.
"Có điều..." Vẻ tươi cười của nàng đánh mạnh vào
trong lồng ngực Hoắc Thiên Kình, hắn đè xuống rung động trong lòng, chuyển đề
tài câu chuyện.
Úc Noãn Tâm sửng sốt, ánh mắt có chút khẩn trương nhìn hắn,
có điều cái gì?
Hoắc Thiên Kình hài lòng khóe môi hơi cong lên. "Có điều
em cũng nên biết so với em còn nhiều người khác có điều kiện tốt hơn nhiều."
Hắn thản nhiên nói, nhìn thẳng vào khuôn mặt Úc Noãn Tâm không hề rời đi dù chỉ
trong giây lát.
Đáy mắt Úc Noãn Tâm tối sầm lại, một nỗi buồn vô cớ gợn lên.
Theo đó, hàng mi dài hơi run rẩy, dường như không khống chế được sóng dậy lại lần
nữa quay về thức tỉnh hồ sâu không đáy.
Nàng ẩn dấu cực nhanh, nhưng với người có tâm tư cực kỳ nhạy
cảm như Hoắc Thiên Kình, sớm đã đem tất cả phản ứng của nàng dù là nhỏ nhất
toàn bộ thu vào trong đáy mắt.
"Hầu hạ tôi tắm!" Hoắc Thiên Kình khẽ cười ra tiếng.
Cả người Úc Noãn Tâm khẽ run lên một chút, siết chặt áo sơmi
cầm trong tay, nàng biết hắn không muốn nhắc lại vấn đề này, nàng đã đoán được…
hắn chính là vô tâm không muốn giúp nàng…
Hy vọng xa vời, làm nàng cảm thấy rất choáng váng.
Khóe môi mang theo một nụ cười tự giễu, dịu ngoan gật đầu một
cái, lơ đãng nhìn một chút nhìn về áo sơmi của hắn ở trong tay, nàng lúc này mới
kinh ngạc phát hiện, chỗ cổ áo sạch sẽ lại có một dấu son môi.
Dấu ấn này, nóng bỏng đến chói mắt, làm người ta không khó
đoán tới cảnh tượng một người đàn bà xinh đẹp phong tình vạn chủng triền miên
trên người hắn …
Ngực không khỏi nổi lên sự buồn bực không hiểu được, ngón
tay cũng hơi cứng ngắc.
Áo sơmi trong tay bị bàn tay to của hắn giật lấy, Hoắc Thiên
Kình phát hiện dấu son môi ở bên trên, ánh mắt mang theo một chút bất mãn, lập
tức ném qua một bên.
"Còn không tiến đến?" Hắn quay đầu nhìn nàng, ánh
đèn như làm thân hình lừng lững to lớn của hắn dài thêm, in bóng xuống sàn nhà
trải thảm.
Nhìn bóng lưng lạnh lùng của hắn đi vào phòng tắm, Úc Noãn
Tâm nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, đi vào trong.
Trong bồn tắm lớn, mặt nước dập dờn, một đôi nam nữ trong tư
thế ám muội.
"Xin lỗi, Hoắc tiên sinh…" Úc Noãn Tâm cả kinh, vội
vã muốn thoát khỏi bên người hắn, thế nhưng, lại bị cánh tay hắn ôm càng chặt
hơn.
Trong mắt người đàn bà này toát ra sự vô thố làm ánh mắt Hoắc
Thiên Kình càng thêm tối sầm. Váy ngủ bằng lụa thuần trắng bị dính nước trở nên
trong suốt, những đường cong hoàn hảo của Úc Noãn Tâm lộ ra không hề che đậy
trước mặt Hoắc Thiên Kình, mái tóc đen tuyền ngoan ngoãn buông nhẹ trên ngực, cặp
mắt ướt long lanh càng rực sáng hơn. Vì bất lực nên đôi môi đỏ mọng quyến rũ
hơi run run, tựa như đang dụ dỗ hắn.
Lúc này cho dù làm gì, Úc Noãn Tâm cũng không tránh được khỏi
vòng ôm mạnh mẽ của Hoắc Thiên Kình, nàng hơi ngửa về phía sau một chút, không
ngờ hắn lại cầm lấy làn váy của nàng, hại nàng không thể di động nữa. Hắn nắm
giữ không nhẹ, không đảm bảo là váy của nàng sẽ không thành mảnh vụn trong chớp
mắt.
Đây là một người đàn ông nguy hiểm, ngang tàng cậy mạnh! Lúc
nàng còn đang ở trong trạng thái giật mình, hắn đã hành động nhanh như báo, hai
tay giữ chặt nàng!
"Hoắc tiên sinh, đừng." Úc Noãn Tâm cảm thấy áp lực
trên người nặng thêm. Trong nước, một màn hương diễm làm Hoắc Thiên Kình trở
nên không cách nào tự kiềm chế được mình.
"Hoắc tiên sinh, tôi, tôi thực sự mệt mỏi quá, hôm nay
tha cho tôi… được không…"
Toàn thân nàng mềm nhũn, nếu như không phải phía sau có một
đôi bàn tay to lớn dính sát vào để bám trụ, thì nàng đã sớm bất tỉnh mất. Mấy
ngày nay người đàn ông phía sau ngày đêm đòi hỏi khiến nàng thực sự chịu không
nổi.
Nàng thực sự không rõ vì sao hắn lại có tinh lực lớn như vậy,
mỗi ngày cần xử lý công việc phức tạp thì không nói, vậy mà còn có tinh lực bận
rộn như vậy ở trên giường?