Bọn người hầu bên cạnh vừa nghe vậy, đều kinh hãi, vội vã
nói: "Lão phu nhân, chúng tôi không dám làm như thế đâu…"
"Hừm, còn nói không có? Ta đang gọi bé Noãn, sao các
ngươi lại không kêu người đi gọi nó đến cho ta?" Bà lão tức giận, quát lớn.
Đám người hầu đều không biết phải làm sao.
"Hoắc lão phu nhân, cháu đã tới, bà không nên trách bọn
họ nữa, đã khuya rồi, bà như vậy sẽ làm tất vả mọi người không ngủ được, nhất
là Hoắc phu nhân, bà ấy đã bị bà đánh thức rồi đấy!" Úc Noãn Tâm đi vào
trong phòng, nhẹ giọng an ủi.
Chẳng trách bà ta đánh thức được mọi người, cửa phòng đều mở
rộng hết ra, muốn không nghe thấy cũng khó.
"Ta còn không biết cô con dâu kia của ta sao? Cô ta
luôn rất tỉnh ngủ, có chút tiếng động thôi cũng sẽ tỉnh, có liên quan gì tới việc
ta gọi cháu chứ!"
Hoắc lão phu nhân cả tiếng nói, kéo Úc Noãn Tâm lại bên
mình, nhìn bọn người hầu nói: "Được rồi, được rồi, các ngươi lui xuống đi,
bé Noãn cũng tới rồi, ở đây không cần các ngươi, các ngươi chỉ biết làm vướng
chân vướng tay!"
"Lão phu nhân, việc này…" Bọn người hầu ngơ ngác
nhìn nhau, không dám rời đi.
"Thế nào? Bây giờ các ngươi không nghe lời của ta rồi
phải không? Nếu không đi ta cầm gậy đánh các ngươi đi." Hoắc lão phu nhân
nói, liền cúi người thấp xuống muốn đi cầm cây gậy lên.
Úc Noãn Tâm cả kinh, vội vàng đoạt lấy cây gậy, thở dài nói:
"Mọi người xuống dưới đi, tôi sẽ chăm sóc bà cụ, yên tâm đi."
Bọn người hầu lúc này mới dè dặt rời khỏi gian phòng.
Hoắc lão phu nhân nhìn Úc Noãn Tâm, nhíu mày. "Ha,
không nghĩ tới một cô gái nhỏ như cháu mà bọn họ lại nghe lời."
Úc Noãn Tâm nhìn bà một cái, khẽ thở dài, đem cây gậy để
sang một bên mà Hoắc lão phu nhân có thể với đến được, sau đó ngồi xuống, cặp mắt
trong veo vô cùng chăm chú.
"Hoắc lão phu nhân à."
"Chờ một chút!" Nàng vừa muốn nói lại bị Hoắc lão
phu nhân thoáng cái ngắt lời, nhíu mày lại hỏi: "Vì sao cháu toàn gọi Hoắc
lão phu nhân?"
Lời nói của bà làm Úc Noãn Tâm hơi sửng sốt.
"Là bà đồng ý gọi như thế, không gọi bà là Hoắc lão phu
nhân còn có thể gọi bà là gì đây?"
Hoắc lão phu nhân hít sâu một hơi, nhìn nàng với ánh mắt bất
mãn, nói: "Con bé này sao lại không có lễ phép vậy? Hẳn phải gọi bà mới
đúng, như vậy mới có thể biểu hiện cháu là một cô gái có lễ phép, đã hiểu
chưa?"
"Bà?"
Úc Noãn Tâm kinh ngạc nhìn bà lão, khó hiểu hỏi thăm:
"Là bà không cho cháu gọi là bà, thế nào bây giờ lại…"
"Khi đó là khi đó, bây giờ là bây giờ! Bây giờ ta đổi ý
rồi, muốn nghe cháu gọi bà, không được sao?" Hoắc lão phu nhân lại cất cao
giọng, nhìn nàng nói.
"Được được được, cháu gọi bà là bà, bà đừng đánh thức
người khác nữa."
Úc Noãn Tâm vừa giận vừa buồn cười giơ hai tay lên đầu hàng,
tuy rằng sau khi tiếp xúc với bà lão này chưa lâu, hơn nữa bà vẫn thường xuyên
cáu giận, thế nhưng nàng có thể nhận ra bà lão này rất thiện lương, hơn nữa có
đôi khi trở nên bướng bỉnh lại giống như một đứa trẻ rất đáng yêu.
Người già thôi, tuổi tác càng cao sẽ càng sợ cô độc, giống
như Hoắc lão phu nhân này vậy, sở dĩ bà cụ lớn giọng như vậy, thậm chí làm náo
loạn khiến cả nhà không được an bình, kỳ thực việc này chỉ là một kiểu phương
thức bà cụ muốn làm người khác quan tâm mà thôi.
Điểm này, cũng giống như trẻ con, tất cả mọi người đều nói
người già là "đứa trẻ già" mà.
"Ừ, vậy cũng được."
Hoắc lão phu nhân thỏa mãn gật đầu, tựa người vào đầu giường,
chỉ chỉ vào chiếc đàn dương cầm cách đó không xa
"Vậy, ta muốn nghe đàn dương cầm, cháu đàn cho ta
nghe."
Úc Noãn Tâm bất đắc dĩ thở dài, kéo tay Hoắc lão phu nhân
qua, nhẹ giọng nói: "Bà à, bây giờ đã khuya rồi, hơn nữa, ngày hôm nay bà
đã nghe đàn dương cầm suốt cả một ngày rồi, chẳng lẽ còn chưa có nghe đủ
sao?"
"Bản dương cầm cháu đàn nghe hay như vậy, ta đương
nhiên nghe không đủ rồi. Thế nào? Cháu không muốn đàn cho ta nghe sao?" Hoắc
lão phu nhân lại bất mãn lần nữa.
"Đương nhiên không phải rồi, như vậy đi, bà muốn nghe
cái gì, cháu đàn cho bà nghe." Úc Noãn Tâm thực sự không lay chuyển được
yêu cầu của bà, không thể làm gì khác hơn là nhẹ giọng hỏi một câu.
Trên mặt Hoắc lão phu nhân lộ ra vẻ tươi cười vui sướng, vội
vã nói: "Chính là bản mà hôm nay cháu đàn cho ta nghe, rất hay, rất êm
tai. Ta vừa nghe sẽ nghĩ đến rất nhiều chuyện khi ở cùng với ông nội của Hoắc
Thiên Kình…" Nói nói, vẻ tươi cười trên mặt bà dần dần biến mất, đôi mắt
mơ hồ mang theo đau thương. "Chỉ đáng tiếc, ông trời thích trêu người, hôm
nay lại để cho một bà lão như ta ở lại trên cuộc đời này."
"Bà…" Úc Noãn Tâm rốt cục hiểu rõ nguyên nhân vì
sao hôm nay bà thích nghe bản nhạc đó hết lần này đến lần khác, hơn nữa mỗi lần
nghe xong con mắt đều đỏ lên.
Chắc hẳn trong lòng bà cũng có một chuyện tình khó có thể
quên được đi.
"Xem bà già như ta này, làm sao lại nói với cô những điều
này chứ? Nhanh, ta muốn nghe đàn dương cầm, còn nữa, giọng hát của cháu cũng rất
êm tai. Bé Noãn à, ta từng nghe nhiều người hát như vậy, giọng hát của cháu là
ta thích nhất." Hoắc lão phu nhân lại nở nụ cười tươi, cặp mắt lộ vẻ hiền
lành.
Trong lòng Úc Noãn Tâm thấy ấm áp.
Nàng không có bà nội, thậm chí cũng không từng được hưởng thụ
tình thân của bà nội. Từ bà lão này, không ngờ nàng lại thoáng thấy như là bà nội
của chính mình, tình cảm ấm áp trong lòng tựa như dòng nước chầm chậm chảy qua…
"Được, bây giờ cháu lại đàn cho bà nghe."
Nàng đi tới bên cạnh đàn dương cầm, sau khi khẽ mỉm cười
nhìn Hoắc lão phu nhân, nàng chậm rãi mở đàn dương cầm ra…
Ngón tay mảnh mai rơi trên phím đàn, mang theo sự thành thạo
cùng… một chút cô đơn.
Tiếng đàn dương cầm du dương vang lên, như nước như tơ, dần
dần đổ đầy toàn bộ gian phòng, bên ngoài ô cửa sổ to sát mặt đất, ánh sáng vằng
vặc trong đêm chiếu bóng hình áo trắng thoát trần của nàng lên kính. Nàng bình
thản đánh đàn, tựa như tiên nữ đi lạc vào trần gian, đẹp đến nỗi càng trở nên
không có thực…
Tiếng đàn như tiếng lòng, nốt nhạc đơn giản lại mang đến cảm
giác như âm thanh thiên nhiên không gì sánh kịp. Tiếng đàn lẳng lặng vang lên,
nàng chậm rãi mở miệng cất tiếng hát, tiếng ca sâu sắc như là tiếng trời, lộ ra
thoáng chút bi ai. Giọng hát cất lên như dòng suối thanh khiết chảy xuyên qua
không gian, nghe như đã chảy tự mấy đời …
Từng giọt từng giọt…
Hồ nước trong đáy lòng gợn sóng lăn tăn
Nhớ anh dào dạt như muốn vỡ tan
Em đâu dám soi mình trong gương
Nhớ anh da diết như đông tằm nhả tơ
Đêm khuya đau như ngừng thở
Lúc nhớ anh
Em cũng chỉ biết như thế
Từng phím trắng, từng phím đen
Nỗi đau thầm lặng trong quá khứ gõ vào lòng
I MissYou
Nỗi đau muôn đời của em…[1]
…
Úc Noãn Tâm hát lại nhiều lần, trong khoảnh khắc, đáy mắt
trong sáng cuồn cuộn bi thương…
Còn Hoắc lão phu nhân thì cũng nhắm mắt lại, mí mắt rung động,
có thể thấy bà đang chuyên tâm nghe, cũng không có ngủ.
Không biết qua bao lâu, tiếng đàn từ từ ngừng lại, nốt nhạc
cuối tựa như giọt nước mưa khẽ rơi vào trong lòng, mang theo hương vị của hồi
tưởng vô hạn.
Tiếng vỗ tay lại vang lên ở đằng sau…
Úc Noãn Tâm giấu đi bi thương trong đáy mắt, bên môi nổi lên
nét cười, quay đầu vừa muốn cảm ơn bà nội tán thưởng, nhưng không ngờ người vỗ
tay lại là Hoắc Thiên Kình!
Chỉ thấy thân thể anh tuấn lừng lững của hắn nghiêng người tựa
vào cạnh cửa, nheo mắt lại, vẻ mặt thâm trầm lộ ra một chút hứng thú rõ rệt hiếm
có, ngay cả bên môi cũng hơi cong lên hiếm thấy.
"Thế nào, bản nhạc này của bé Noãn nghe rất êm tai đúng
không. Không ngờ Hoắc Thiên Kình cháu cũng thích." Hoắc lão phu nhân nhìn
thấy cháu trai đã trở về, vui vẻ sớm vẫy vẫy tay nói với hắn.
"Dạ phải, bản nhạc này nghe rất hay, hát cũng rất êm
tai."
Đôi mắt ưng của Hoắc Thiên Kình sắc bén, chăm chú nhìn vào cặp
mắt đen sáng lấp lánh như nước của Úc Noãn Tâm, ngữ khí bình thản mang theo một
chút ca ngợi.
Hoắc lão phu nhân vỗ tay, kéo Úc Noãn Tâm nói: "Thấy
không, cho tới bây giờ Thiên Kình chưa bao giờ khen ngợi một phụ nữ nào đâu. Bé
Noãn à, cháu là người đầu tiên."
Ban đầu vẻ mặt của Úc Noãn Tâm có một chút ngạc nhiên, sau
đó lại trầm tĩnh không tiếng động, lộ ra dung nhan thanh lệ kiều diễm, nhìn hắn
thản nhiên nói: "Anh bay vào sao? Im hơi lặng tiếng hù chết người
ta…"
Đôi môi mỏng của Hoắc Thiên Kình cong lên: "Thấy em tập
trung như vậy, sao tôi lại không biết xấu hổ mà quấy rối? Chẳng qua tôi tới đây
là muốn nhắc nhở em một câu, nên đi ngủ rồi!"
Úc Noãn Tâm chống lại đôi mắt đen như cười lại như không kia
của hắn, ánh mắt hắn hiện lên ngụ ý rất rõ ràng khiến trong lòng nàng căng thẳng,
vội vã cụp mắt xuống, quay đầu nói với Hoắc lão phu nhân:
"Bà, bà còn muốn nghe bản gì nữa, cháu đàn cho bà
nghe."
Ánh mắt Hoắc Thiên Kình không hài lòng.
Hoắc lão phu nhân dường như không nhìn ra vẻ mặt trốn tránh
của Úc Noãn Tâm, cho là nàng có chút mệt mỏi rồi, vỗ vỗ vào bàn tay nhỏ bé của
nàng nói:
"Bé Noãn à, hôm nay cháu theo bà lão ta cả ngày cũng mệt
mỏi rồi, đi nghỉ ngơi đi."
"Bà."
"Ngoan nào, ta biết cháu quan tâm tới bà lão này, đêm
nay làm cháu vất vả rồi, đi ngủ sớm một chút, con gái thức đêm không phải là
thói quen tốt." Hoắc lão phu nhân nhẹ giọng cắt lời nàng, vừa cười vừa
nói.
Úc Noãn Tâm cắn môi, nhẹ nhàng gật đầu một cái. Nếu đã như vậy
rồi, nàng cũng sẽ không gắng gượng gì nữa. Trước lúc Hoắc Thiên Kình chưa trở về,
nàng vô cùng buồn ngủ, thế nhưng khi hắn trở về, nàng hận không thể ở đây đàn
dương cầm cả đêm.
"Bà nội, ngủ ngon!" Hoắc Thiên Kình chủ động nói lời
tạm biệt với bà nội, bàn tay to lớn liền kéo theo cổ tay của Úc Noãn Tâm, sức lực
to lớn khiến nàng không cách nào thoát khỏi.
"Được rồi, được rồi, các cháu đều nghỉ ngơi đi."
Hoắc lão phu nhân khoát tay áo, bên môi nở ra nụ cười thỏa mãn…
"Bản nhạc vừa nãy là bản nhạc em mới sáng tác
sao?" Trở lại phòng ngủ, Hoắc Thiên Kình đưa ra một câu hỏi.
"Ừ." đôi mắt đẹp ướt át, đen trắng rõ ràng của Úc
Noãn Tâm không sợ không vui nhìn vào cặp mắt hắn.
"Tên là gì?"
"I Miss You…" chậm rãi cất lên âm điệu ôn hòa, ngữ
điệu phục tùng không kháng cự, khiến cho người ta vô cùng thương mến.
Hoắc Thiên Kình nhíu mày, nhìn chằm chằm vào gương mặt cực kỳ
bình thản của nàng, không nói gì, chỉ chỉ vào áo sơmi của mình.
Úc Noãn Tâm cắn môi, tiến lên chủ động hầu hạ hắn cởi áo
sơmi, không nhịn được, hỏi một câu: "Đàn hát như vậy có phải rất nghiệp dư
hay không?"
Hoắc Thiên Kình nheo đôi mắt dài sâu thẳm lại, nhìn thật kỹ
người con gái trước mắt, cánh tay dài mạnh mẽ vươn ra, nâng chiếc cằm trơn bóng
của nàng lên.
Đáy mắt Úc Noãn Tâm rõ ràng có sự ngơ ngác giật mình, chỉ là
trong chớp mắt, đã liền biến mất…
Thần thái trong mắt nàng, mờ ảo như mơ, khiến người ta có loại
ảo giác không nắm bắt được
Mà hắn luôn luôn rất thích sự thách thức. Tính khí của nàng
thất thường hư ảo, câu dẫn cảm giác muốn chiếm đoạt trước nay chưa từng có của
hắn. Chỉ cần nhìn nàng, trong lồng ngực liền bắt đầu tràn ngập sự hưng phấn,
máu tranh đoạt trời sinh từ từ bốc lên, muốn trào phá thoát ra ngoài.
Sau một khắc, bóng dáng cao to của Hoắc Thiên Kình đổ xuống.
Cái miệng hồng đào nhỏ nhắn bị hắn bắt được, nụ hôn nóng bỏng
mang theo xu thế chiếm đoạt, dần dần cắn nuốt nàng…
Nụ hôn, ban đầu thầm nghĩ chỉ như chuồn chuồn lướt qua,
nhưng khi tiếp xúc, trong nháy mắt trở nên nồng nàn trằn trọc…
Úc Noãn Tâm không phản kháng, mặc cho cánh tay chắc khỏe của
hắn tùy ý ôm chặt, ngửa đầu lên, vô lực đón nhận sự xâm lược vô cùng kịch liệt
của hắn.
Ngay khi nàng sắp không thở nổi nữa, trong nháy mắt Hoắc
Thiên Kình rốt cục thả nàng ra, cặp mắt đen thâm sâu mang theo một tia quyến
luyến không muốn, nhưng lại lộ ra sự chiếm hữu lớn hơn.
Bàn tay vừa rồi vốn ôm lấy cằm nàng liền xoay đi, ngón tay
khẽ miết qua miết lại theo gò má mềm mại như tuyết của nàng, như là tuyên cáo
quyền sở hữu của hắn.