Edit: Mộc
Beta: Nguyệt Nha
Tử Khê cắn môi dưới, ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Chí Cương, em không muốn trả lời anh một cách lỗ mãng. Nếu hiện tại em nhận lời thì chỉ là do xúc động nhất thời, vì quá yếu ớt mà muốn lợi dụng anh. Em không muốn như vậy!"
Hắc Chí Cương cười khổ, hắn tình nguyện chấp nhận sự xúc động nhất thời của cô, không ngại bị cô lợi dụng.
“Hiện tại đúng là em muốn có một bả vai để dựa vào, nhưng em không thể bởi vì thế mà ở bên anh, như thế rất không công bằng với anh, anh có thể… cho em thêm thời gian suy nghĩ không? Bây giờ đầu óc em rất loạn, cần thời gian để bình tĩnh lại. Khi nào em suy nghĩ cẩn thận rồi sẽ cho anh một câu trả lời thuyết phục.”
Hắc Chí Cương sao có thể nói không đây? Tử Khê luôn làm cho người ta đau lòng, cô vừa quật cường lại vừa yếu ớt. Sự ngụy trang sắc bén trên người cô là thứ có thể dùng để chiến đấu nhưng chân thật phía sau lại làm hắn đau lòng. “Tại anh quá nóng vội, anh chờ em.”
Tử Khê thở ra một hơi nhẹ nhõm, cảm thấy mình đã quyết định đúng đắn. “Bây giờ không còn sớm nữa, anh về nghỉ ngơi đi!”
Mặc dù trong lòng Hắc Chí Cương chua xót vô cùng nhưng hắn không muốn ép buộc Tử Khê quá mức, nhất là khi cô còn yếu ớt như thế này.
“Vậy anh về trước!” Hắn nhìn cô thật chăm chú, “Nếu có việc gì nhớ gọi điện thoại cho anh, bất kể là thời gian nào!”
Tử Khê gật đầu nhìn hắn rời đi.
Cô nhìn kết quả khám bệnh của mẹ mình, đến phòng bệnh nhưng không thấy bà, sắc mặt đại biến, vội đi tìm hộ lý: “Hộ lý, Lâu phu nhân trong phòng này đâu rồi?”
Hộ lý nhìn một cái liền nhận ra Tử Khê, hơi thông cảm với cô: “Lâu phu nhân bị đưa đến phòng bệnh đặc biệt rồi.”
“Vậy làm phiền cô dẫn đường, tôi muốn đi gặp mẹ tôi.” Tuy Lâu Tử Hoán từng nói sẽ sắp xếp cho mẹ cô nhưng cô không nghĩ hắn lại làm nhanh như vậy.
Hộ lý chần chừ một lúc có vẻ khó xử: “Lâu thiếu có dặn dò rằng không có sự cho phép của ngài ấy thì không ai được gặp Lâu phu nhân.”
Sắc mặt Tử Khê tái nhợt, Lâu Tử Hoán giam mẹ cô lại là có ý gì? Cô run rẩy lấy di động ra gọi số điện thoại quen thuộc.
Điện thoại vang hai tiếng liền có người nhận, là tiếng của Niên Mạn Linh: “Xin chào, tìm Tử Hoán có việc sao, anh ấy đang tắm.”
Tử Khê cứng đờ, đáy lòng đau đớn đến mỗi dây thần kinh đều co rút. Bọn họ chẳng phải là vợ chồng sắp cưới sao, ở cùng một chỗ là điều rất bình thường.
“Violet An, là cô phải không?" Niên Mạn Linh tỏ vẻ đắc ý nói: “Cô tìm Tử Hoán có việc gì không, có cần tôi chuyển lời cho anh ấy không?”
Tử Khê dùng rất nhiều sức lực mới khiến mình bình tĩnh được. Cô cầm chặt điện thoại, nói: “Đúng vậy, tôi tìm Lâu tiên sinh, xin cô nói với anh ta gọi lại cho tôi.” Nói xong cô lập tức tắt máy, hít sâu một hơi.
Khóe miệng Niên Mạn Linh gợi lên nụ cười, lúc này Lâu Tử Hoán mặc áo choàng tắm đi ra, nhìn cô ta nhíu mày: “Không phải cô vừa nói là phải đi sao?”
Niên Mạn Linh tao nhã đến trước mặt hắn. Người đàn ông này mặc áo choàng tắm, trên đầu còn ướt nước, áo choàng tùy ý lội ra một mảng ngực lớn màu đồng, khiến cho cô ta thèm thuồng. “Điện thoại của anh vừa kêu, là Violet An gọi tới, cô ta nói bảo anh gọi lại cho cô ta.”
Lâu Tử Hoán vừa nghe là An Tử Khê, mặt liền giống như bị điện giật: “Tôi không nhớ là đã cho phép cô nhận điện thoại của tôi.”
Niên Mạn Linh chẳng hề để ý đến sự lạnh lùng của hắn. Tay cô đặt lên vòm ngực ấm áp của hắn nói: “Chẳng lẽ là vị hôn thê, lại còn ngay lập tức sẽ làm vợ anh, em giúp anh nhận một cuộc điện thoại mà cũng là quá đáng sao?”
“Cô hiểu rất rõ tính tình của tôi, như vậy tôi cũng không hy vọng lần thứ hai nghe thấy chuyện này.” Hắn lạnh lùng đi ra phòng khác, không quay đầu nói: “Cô về đi!”
Đối với người cao ngạo như Niên Mạn Linh thì trăm triệu lần không chịu nổi cách đối xử này của Lâu Tử Hoán. Nhưng dù thế nào cô cũng phải cố nhịn, cho dù hắn vô tình vô nghĩa thì rất nhanh cũng sẽ thành người đàn ông của cô, cái cô cần chỉ là cơ hội.
“Em đi trước đây.” Niên Mạn Linh không đợi hắn phản ứng đã hôn lên mặt hắn chúc ngủ ngon.
Lâu Tử Hoán vẫn không nhúc nhích, Niên Mạn Linh vừa đi hắn liền cầm điện thoại lên gọi cho An Tử Khê. Vừa có người nhận hắn liền lạnh lùng hỏi: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”
“Lâu Tử Hoán!” Tử Khê cố hết sức bình tĩnh, sự đau đớn trong lòng cũng không làm giọng nói của cô trở nên bất thường, “Anh nhốt mẹ tôi ở đâu rồi? Tôi muốn gặp mẹ tôi.”
“Tôi sẽ cho cô gặp.” Lâu Tử Hoán nhíu mày, hắn có phần đứng ngồi không yên. Giọng nói của cô khàn khàn, hắn không biết vừa rồi việc Niên Mạn Linh nhận điện thoại khiến cô bị tổn thương như thế nào.
“Lâu Tử Hoán, anh không thể làm như thế với tôi!” Càng lúc Tử Khê càng không thể không thể khống chế chính mình. Vừa rồi cô bị đả kích quá mạnh, cả người run rẩy, giọng nói cũng nghẹn ngào: “Tôi muốn gặp mẹ tôi, hiện tại tôi muốn gặp mẹ tôi!”
“Bây giờ đã có chuyên gia chăm sóc, hơn nữa bà ta đâu có nhận ra cô, cô có tới hay không thì có gì khác đâu.” Lâu Tử Hoán nghe được tiếng nức nở của cô, trong ngực bắt đầu đau đớn.
“Tôi muốn gặp mẹ tôi, muốn biết bà ấy như thế nào.” Tử Khê gần như khóc lên thành tiếng, trong lòng cô chưa từng hoảng hốt như bây giờ, thì ra cô vẫn vô dụng như vậy, chỉ vừa nghe Niên Mạn Linh nhận điện thoại thay hắn cô đã hoàn toàn không thể khống chế được. Cô không tưởng tượng nổi nếu Lâu Tử Hoán kết hôn liệu cô có chết không.
“Bây giờ không được!” Lâu Tử Hoán kiên quyết từ chối, “Tôi sẽ sắp xếp cho cô, trước đó thì cô cứ ở bệnh viện chăm sóc Nhạc Nhạc cho tốt.” Nói xong hắn liền tắt điện thoại, hắn không muốn nghe cô khóc, hắn sợ mình không kiềm chế được, không chừng tiếp theo sẽ liều lĩnh đi tìm cô.
Tử Khê nghe tiếng “tút tút” trong điện thoại, cô cầm chặt điện thoại đặt lên ngực, ngực cô rất đau, đau quá! Lâu Tử Hoán, Lâu Tử Hoán, anh muốn tôi phải làm sao đây?
Cả đêm Tử Khê không ngủ, ngơ ngác nhìn Nhạc Nhạc. Khi Nhạc Nhạc sắp dậy cô liền ra ngoài đi mua bữa sáng. Vừa ra khỏi bệnh viện thì đã bị một đoàn phóng viên bao vây: Violet, xin hỏi vợ kế của Lâu Ngọc Đường là An Dạ Vũ có phải là mẹ đẻ của cô không? Vậy anh em Lâu gia có phải anh em ruột với cô không?”
Tử Khê giật mình không kịp phản ứng, vốn dĩ cô không biết những phóng viên này từ đâu tới. “Tôi, tôi không biết các vị đang nói gì, xin cho tôi đi!”
Những phóng viên này làm sao buông tha cho cô được, một nữ phóng viên chạy tới trước mặt cô: “Theo tin tức hôm qua thì lễ truy điệu Lâu lão tiên sinh mẹ cô không những không tới mà còn ở bệnh viện định tự sát. Việc này và anh em nhà họ Lâu có liên quan gì không?”
“Tôi không biết, đừng hỏi tôi!” Tử Khê cảm thấy đầu choáng mắt hoa. Trời ạ! Những người này làm sao lại biết mấy chuyện đó, hơn nữa với thế lực của Lâu Tử Hoán thì phóng viên báo nào dám hỏi như vậy.
“Violet An, sao cô không nói?” Phóng viên lại đưa micro đến chỗ cô, “Cô còn một con gái mười hai tuổi, xin hỏi đó có phải là của Lâu thiếu không, hai người có phải là loạn luân không?”
Tử Khê bị những lời này đả kích, sắc mặt tái nhợt, mấy chữ loạn luân đó rất đáng sợ, cô đã bị nó giày vò nhiều lắm, hiện tại bị hỏi tới, trái tim vẫn đau đớn vô cùng.
Lúc này, trong đám đông ồn ào chỉ thấy Cảnh Khôn chạy vụt tới. “Tôi là Cảnh Khôn ở cục cảnh sát thành phố A. Đây là bệnh viện, các vị tụ tập ở đây sẽ quấy rầy người bệnh nghỉ ngơi, mời mọi người lập tức ra về.”
Có phóng viên nhìn một cái liền nhận ra Cảnh Khôn thuộc thư hương thế gia, cha hắn là phó bí thư tỉnh ủy, mẹ là giáo viên đại học M ở thành phố A. Cả nhà bọn họ đều là người có địa vị rất lớn. Gần đây Cảnh Khôn đã được thăng chức lên phó cục trưởng, trở thành nhân vật được chú ý của truyền thông.
“Cảnh sát Cảnh, vụ án này hôm qua là do ngài xử lý, ngài có thể nói đơn giản vài câu không?” Phóng viên thấy nhân vật lớn xuất hiện mắt liền sáng lên, theo sát hỏi.
“Không có gì có thể nói được. Đây chỉ là hiểu lầm, mọi người lập tức giải tán. Nếu không tôi sẽ gọi cho bảo vệ, rất nhanh bảo an sẽ tới đây. Các vị muốn để bảo an mời ra ngoài sao?” Cảnh Khôn cẩn thận để Tử Khê đứng sau mình, vẻ mặt nghiêm túc nói.
Mọi người ngại thân phận của Cảnh Khôn, không dám hỏi thêm, nhìn Cảnh Khôn nghiêm mặt bảo vệ An Tử Khê. Violet An này quả nhiên là lợi hại, lúc thì là em gái của Lâu Tử Hoán, lúc lại có hai vị công tử nổi danh thành phố A hộ tống.
Cảnh Khôn kéo tay cô đi vào, Tử Khê vẫn giật mình hoảng sợ. Sắc mặt cô tái nhợt như tuyết, một chút sinh khí đều không có.
“An tiểu thư, cô không sao chứ?” Cảnh Khôn lo lắng nhìn cô, cảm thấy có lẽ vừa rồi cô đã bị sợ hãi.
Lúc này Tử Khê mới lấy lại tinh thần, cô xấu hổ nỏi: “Cám ơn anh! May mà có anh giúp đỡ, anh tới đây phá án phải không?”
Cảnh Khôn tươi cười nhìn cô: “Hôm này tôi được nghỉ, tôi đến xem mẹ cô có sao không.”
Đến gặp bà ấy! Đầu óc Tử Khê suy nghĩ qua lại một chút, hôm qua hắn cứu bà ấy, hôm nay đến gặp không phải rất kì lạ sao. Trước hôm qua bọn họ không hề biết nhau.
“Tay cô ổn rồi chứ!” Vừa rồi hắn dùng sức hơi lớn, không biết có làm đau cô không.
“Không, tôi không sao!” Tử Khê không tự nhiên đáp lại, mặt cô hơi nóng lên.
“Vừa rồi cô định đi mua bữa sáng đúng không?” Cảnh Khôn cầm cái túi to lên, “Tôi mua bữa sáng, có cháo, quẩy và sữa đậu nành, tôi không biết mẹ con cô thích ăn gì nên mỗi thứ mua một chút.”
Tử Khê có ngốc cũng nhận ra động cơ của hắn. Giọng cô trầm xuống: “Hiện giờ mẹ tôi ở phòng bệnh đặc biệt, tôi nghĩ bà không ăn đâu. Con gái tôi đang ở đây, tôi đi mua bữa sáng cho nó.” Cô cố ý nhấn mạnh vào hai chữ con gái, hiện tại cô không muốn có thêm tình cảm làm phức tạp.
Biểu lộ của Cảnh Khôn cứng đờ, lập tức hiểu ra dụng ý của cô. Hắn cười nói: “Cô bé tên gì? Mong là cô bé sẽ thích bữa sáng tôi mua.”
Không dọa anh ta chạy mất rồi! Tử Khê bất đắc dĩ nhìn ân nhân trước mắt, lúc nãy nếu không phải là hắn thì cô cũng không biết nên làm thế nào.
“Con bé là Nhạc Nhạc!” Tử Khê trả lời, “Hẳn là nó tỉnh rồi!”