Liên Thù truy mãi vẫn không ra được mảnh ký ức nào liên quan đến chuyện Mộc Đại gặp phải tai nạn.
Chỉ nói là, lúc đám La Nhận chưa trở về, cô đã từng tới tìm bác Trịnh vài lần, mỗi lần, không biết vì sao mà ánh mắt lại cứ bị căn phòng cuối cùng trên tầng hai thu hút.
Có điều, cái phép không mời chớ vào thì cô vẫn biết, mỗi lần đều chỉ liếc nhiều hơn một chút, cũng không vượt phép tắc, nhưng sáng sớm hôm trước, vừa bước vào sân, cô đã như bị một bàn tay vô hình xô đẩy, không tự chủ được.
Lúc đứng trước bể cá kia, miếng hổ phách son âm ấm mềm mại, trong đầu cô chỉ quanh quẩn duy nhất một ý niệm.
La Nhận hỏi cô: “Ý niệm gì?”
Liên Thù sợ La Nhận nổi giận, thoáng ngập ngừng, ấp úng.
“Muốn…treo cổ Mộc Đại.”
La Nhận không nói gì, “treo” là chữ hiện trên thanh Hung Giản thứ ba, là cách mà người phụ nữ kia bị giết, cũng là cái kết của lão Viêm.
Liên Thù muốn treo cổ Mộc Đại, trên cổ Mộc Đại có vết dây, hằn, nhưng đến cuối cùng,
Mộc Đại là bị xe đâm, giữa chừng đã xảy ra một việc, Liên Thù không nhớ rõ, có khả năng Mộc Đại còn nhớ – nếu như cô tỉnh lại.
La Nhận bảo Viêm Hồng Sa cởi dây trói cho Liên Thù.
Liên Thù không biết vì sao, xoa bóp cổ tay đứng ngây ra tại chỗ, La Nhận nghiêng người, nói: “Cô đi đi.”
Cứ như vậy bỏ qua cho cô? Liên Thù không tin nổi, nhưng cô vẫn lảo đảo lập tức đi ra ngoài, Một Vạn Ba mở cửa cho cô, ngoài trời đang nắng to, chói đến mức cô không mở mắt ra được.
Tào Nghiêm Hoa nhìn bóng lưng Liên Thù, có chút không tin rằng La Nhận thật sự không truy cứu gì nữa: “Anh Tiểu La, vậy là xong rồi?”
La Nhận đáp: “Cảnh sát sẽ tìm tới cô ta.”
Cảnh sát sẽ tìm tới cô, cô là người cuối cùng ở cạnh Mộc Đại, chủ cửa hàng bán giấy dán tường và tài xế giao hàng đều có thể làm chứng, cô là người mang Mộc Đại bị hôn mê xuống xe, cô tự tay tròng dây thừng vào cổ Mộc Đại, cô có thể quên mất chuyện đã xảy ra, nhưng việc đã làm đều sẽ để lại dấu vết, có khả năng có người trông thấy, có khả năng có camera ghi lại, hiềm nghi lớn nhất đều chỉ về cô.
Cô hoặc là tội phạm giết người không thành, hoặc là phần tử nguy hiểm có vấn đề về tâm thần, không thể nào toàn thân thoát nạn.
Tào Nghiêm Hoa hơi lo lắng: “… Anh Tiểu La, nếu cô ta nói với cảnh sát là anh tra hỏi cô ta…”
“Tôi là bạn trai của người bị hại, nhất thời xúc động, cảnh sát có thể hiểu được.”
“…”
Tuy hỏi ra sẽ hơi ích kỷ, nhưng Tào Nghiêm Hoa cảm thấy vẫn nên hỏi ra cho vững dạ thì hơn: “Nếu cô ta cắn cả chúng ta lôi vào…”
La Nhận cười cười: “Lời cô ta nói cảnh sát chịu tin chắc? Cô ta còn khăng khăng khẳng định là mình không làm hại Mộc Đại cơ đấy.”
Tào Nghiêm Hoa kinh ngạc, cảm thấy một cơn lạnh buốt leo dọc lên sống lưng, La Nhận còn nói thêm gì đó, hình như là bảo mình phải quay về bệnh viện, nhờ Viêm Hồng Sa bỏ nốt miếng hổ phách màu son cuối cùng về bể cá, vân vân, nhưng gã không nghe vào được chút nào.
Đến tận khi La Nhận đã đi xa, gã mới đánh một cái rùng mình, huých huých cánh tay Một Vạn Ba, nói: “Tam Tam, nói thật, bây giờ tôi thấy…hơi sợ anh Tiểu La.”
Một Vạn Ba nói: “Sau này anh bớt dính dáng đến anh ta là được.”
Tào Nghiêm Hoa không hiểu lắm: “Tại sao? Cậu biết gì à?”
Một Vạn Ba lặng thinh, chợt nhớ tới lần trước, trên đường đến thôn Ngũ Châu, trong lúc vô ý hắn đã nghe được La Nhận nói chuyện điện thoại.
Vậy bên Miên Lan Lão Đảo thì sao?
Hắn quấy quá trả lời Tào Nghiêm Hoa: “Dù sao cũng bớt dính dáng đến anh ta đi là được.”
***
Lúc quay lại bệnh viện, vừa khéo đang là thời gian vào thăm bệnh nhân.
Bệnh viện quy định thời gian vào thăm là một tiếng, nhưng người còn chưa tỉnh lại, thăm một giờ hay một phút thì cũng như nhau, chú Trương ngồi bên Mộc Đại một lúc, nói với cô rằng đã liên lạc được với Hoắc Tử Hồng, dì Hồng biết chuyện đang gắng nhanh chóng quay lại thăm cô, cô nhất định phải kiên cường lên, tỉnh lại, sớm ngày hồi phục.
Tự ông cũng cảm thấy mình như đang học trên TV nói lời sáo rỗng, không khỏi chán nản.
Y tá đứng cạnh đó hiền hòa nhắc: Có thể nhân khoảng thời gian này mà vào nói ít lời với người bệnh, kinh nghiệm người đi trước đã chứng minh, có người thân hoặc người yêu cổ vũ sẽ đem lại rất nhiều sức mạnh cho người bệnh.
Chú Trương biết rất rõ, mình không phải người thân, cũng chẳng phải người yêu người đương gì.
Ông biết La Nhận đang chờ bên ngoài, bèn đi ra đổi cho La Nhận vào.
La Nhận ngồi xuống bên giường bệnh.
Mộc Đại lặng lẽ nằm đó, ngủ rất yên bình, hơi thở nhẹ nhàng, hàng mi rung rinh theo nhịp hít thở, trên gò má trắng ngần có một vết trầy, có thể là lúc bị Liên Thù kéo trên đất đã bị quệt phải.
La Nhận vươn tay ra, muốn vuốt lên đó, lại thu tay về.
Vết thương còn chưa lành, chạm vào sẽ đau.
Y tá bên cạnh nhắc anh: Trò chuyện với bạn gái đi, ví dụ như về kỉ niệm ngọt ngào nào đó chẳng hạn.
La Nhận cười cười, anh không muốn nói, cảm thấy trước ánh mắt săm soi của người xa lạ không hợp để làm những chuyện lâm li.
Anh cầm tay Mộc Đại, lặng thinh nhìn cô hồi lâu, nhớ tới rất nhiều chuyện.
Cái Túi Nhỏ đáng yêu như vậy, cô gái của anh, không ai có thể thay thế.
Sau cùng, anh cúi đầu, khẽ khàng áp trán lên mu bàn tay đang đan vào nhau của hay người.
Cũng không biết là qua bao lâu sau, y tá vỗ vỗ vai anh, tỏ ý đã hết giờ.
La Nhận đứng dậy, bỗng nghĩ đến điều gì, rút từ trong túi ra con dao bọc trong bao da ra, hỏi y tá: “Có thể đặt cái này ở đây không?”
Y tá cầm lấy kiểm tra, thấy là dao găm, cau mày, có điều cuối cùng vẫn gật đầu.
Lúc ra cửa, La Nhận quay đầu, thấy y tá vô cùng nhẹ nhàng nhét con dao vào dưới đệm giường.
Chú Trương ngồi trên hàng ghế ngoài phòng bệnh, thấy La Nhận đi ra thì thẫn thờ ngẩng lên.
La Nhận ngồi xuống cạnh ông: “Liên lạc được với Hoắc Tử Hồng rồi ạ?”
“Liên lạc được rồi… Gọi điện thoại cho bà ấy, bà ấy không bắt máy. Gửi tin nhắn, kể rõ tình hình, bà ấy đọc được, hẳn là sẽ nhắn lại…”
Chú Trương nói chuyện lộn xộn, dù sao cũng đã có tuổi, không chịu nổi chuyện bất ngờ thế này.
Anh an ủi chú Trương: “Chú đừng lo lắng quá, cháu tin Mộc Đại nhất định sẽ tỉnh lại.”
Anh nói rất chắc chắn, anh tin rằng có một chuyện, dù không xác định, anh cũng phải ôm tâm lí cưỡng ép buộc nó phải xảy ra, nếu ngay chính anh cũng do dự, tâm trạng này sẽ lan ra toàn thế giới, chỉ sợ đến lúc đó, Mộc Đại sẽ thực sự không tỉnh lại nữa.
Anh lặp lại một lần nữa: “Cô ấy sẽ tỉnh lại.”
Chú Trương đáp: “Ừ.”
Chẳng biết ông có đang nghe thật không, ánh mắt ông mê mang, trong mắt thỉnh thoảng lại lướt qua những sợ hãi và không nắm chắc, như sợ đối mặt với La Nhận, ông mất tự nhiên quay mặt đi.
Trước đó, ở phòng làm việc của bác sĩ, ông đã kịch liệt truy vấn: “Bị đụng đầu rồi? Là đụng đầu phải không? Liệu có xảy ra tình huống không tốt gì không?”
Bác sĩ hỏi ngược lại ông: “Tình huống không tốt anh nói là gì? Ví dụ như mất trí nhớ?”
Chú Trương hơi sững người, ông không chắc chắn được nếu chuyện đó xảy ra, rốt cuộc là tốt hay không tốt, nhưng, nếu hiện trạng khiến con người hài lòng thì con người luôn muốn duy trì hiện trạng đó.
***
Miếng hổ phách của Liên Thù được bỏ vào nước.
Trong dự liệu, thế giương cung bạt kiếm của thanh Hung Giản thứ ba dần yếu đi, đường nét hình dạng thẻ tre dần sắc nét hơn, chữ viết cũng hiện lên rõ ràng, cùng với những thay đổi đó, con phượng hoàng bao quanh cũng dần đậm màu hơn, đuôi phượng dài thượt uốn thành mấy vòng.
Tào Nghiêm Hoa còn tưởng là nó sẽ lớn lên, kết quả lại không phải, vệt máu uốn lượn xung quanh co cụm lại, từng tia từng tia, như nét bút vẽ.
Một Vạn Ba phản ứng đầu tiên: “Là ảnh nước!”
Ảnh nước tự xuất hiện, không cần hắn từng nét từng nét vừa vẽ vừa ước chừng nữa.
Cả đám hơi căng thẳng, thở cũng không dám thở mạnh, tia máu trong nước nét ngang nét dọc, không phải là hình phẳng mà như hình lập thể 3D.
Viêm Hồng Sa nhớ ra La Nhận không có ở đấy, vội lấy điện thoại ra, chỉnh sang chế độ quay phim, điều chỉnh tiêu điểm, nhấn ghi hình, chỉ sợ để lỡ mất chút xíu manh mối nào.
Đây cũng là một bức vẽ, nhìn rất sống động, thành thật mà nói, vì vân nước chập chờn nên nhìn cứ như ảnh động.
Đó là một căn nhà, kiểu nhà có sân hồi xưa, có hàng rào chạm hoa, đá cuội lát thành lối nhỏ, như hình minh họa trong một cuốn tiểu thuyết dân quốc.
Trong sân có một cây chuối tây đang độ xanh tốt.
Tào Nghiêm Hoa thốt lên: “Cây chuối tây này…”
Đúng vậy, lần ở thôn Ngũ Châu, bức ảnh nước đầu tiên vẽ ra là một cái sân đang cháy, có một người phụ nữ giãy giụa gần như điên cuồng trong màn lửa, mà trong góc sân, cũng có một cây chuối tây đang độ xanh tốt thế này.
E rằng, đó là cùng một căn nhà.
Xuyên qua chấn song khắc hoa chạm rỗng, mơ hồ có thể nhìn thấy một đôi nam nữ đang thắm thiết ôm nhau.
Mà bên ngoài, trong bóng tối dưới cửa sổ, một con chó đang ngồi đó.
Bức ảnh nước bằng tia máu này duy trì được mấy giây rồi ầm ầm tản đi, lại hợp thành đuôi phượng rực rỡ uốn lượn, vây lấy ba thanh Hung Giản.
Nhưng Tào Nghiêm Hoa cảm thấy, hình ảnh kia vẫn chưa tan biến, như vẫn đang hiện trên võng mạc của mình.
Gã lơ mơ hỏi: “Thế này là có ý gì?”
Viêm Hồng Sa cũng cảm thấy kì quặc, cô phát lại video, xem: “Ban đầu chúng ta không biết con vật kia là chó hay sói, nhưng hiện giờ tôi cảm thấy, chắc là chó, dù sao nó cũng nhiều lần xuất hiện gần nhà người ta, nếu nói là sói thì không thuyết phục lắm, giống chó nuôi trong nhà hơn.”
Một Vạn Ba gật đầu tán thành, bổ sung: “Hơn nữa, chuỗi ảnh nước về con chó này, hẳn là trình bày theo thứ tự ngược.”
Viêm Hồng Sa nhất thời không hiểu, Một Vạn Ba bèn giải thích: “Bức trước là bị lửa thiêu, thế lửa lớn như vậy, không chết cũng mất nửa cái mạng, không có khả năng nhảy sang bức tiếp theo lại ân ái đằm thắm, nhà cũng sửa lại như mới như vậy được – tôi cảm thấy, nếu có thứ tự, bức này hẳn phải xếp ở trước.”
Viêm Hồng Sa đã hiểu, quả đúng là trình bày theo thứ tự ngược.
Tào Nghiêm Hoa không hiểu nổi: “Nếu ảnh nước hiện ra là chỉ dẫn của lồng Phượng Hoàng Loan cho chúng ta… Nhưng cho tới giờ chúng ta vẫn chưa từng thấy con chó này.”
Nói không sai, vẫn luôn cho rằng ảnh nước có liên quan tới hung án tiếp theo, nhưng hiện giờ, có vẻ như những bức liên quan tới chó này chẳng có chút liên hệ nào với tất cả những vụ án xảy ra.”
Viêm Hồng Sa gửi video vào nhóm WeChat.
Rất nhanh có người nhắn lại.
Người đầu tiên nhắn lại là “Côn đang đắm chìm trong tình yêu thương của bạn bè”, chỉ nhắn lại một chữ: Đẹp!
Không ai muốn đáp lại lão, cảm thấy tần số cũng lão không cùng kênh với cả nhóm.
Người thứ hai nhắn lại là La Nhận, anh tránh khỏi chú Trương, đi tới thang bộ của bệnh viện xem video, cũng hỏi câu hỏi tương tự: “Vì sao mấy bức ảnh nước về chó lại có vẻ như không liên quan gì đễn những chuyện chúng ta trải qua?”
Thần Côn nói: “Nhất định là có liên quan, nếu như…”
Lão nghĩ một lúc, bấm một dòng chữ.
“Nếu như bức ảnh nước về chó không phải là nhắc tới thanh Hung Giản tiếp theo mà là nhắc tới lồng Phượng Hoàng Loan thì sao?”
Lồng Phượng Hoàng Loan?
La Nhận từ từ ngồi xuống bậc thang.
Có lý, lồng Phượng Hoàng Loan mới là vũ khí cuối cùng phong ấn Hung Giản, vậy nhưng, chỉ dựa vào những bức tranh phong cách cổ này, sao có thể bắt tay vào thực hiện được chứ?
***
Cùng lúc đó, chú Trương rốt cuộc cũng nhận được cuộc gọi của Hoắc Tử Hồng, ông đang ngồi trên ghế ngoài hành lang, lộn xộn mấp mô kể lại tình hình, cửa phòng bệnh đột nhiên bật mở, y tá gấp gáp đi ra, sắc mặt hơi tái trắng.
“Người nhà… Người nhà đâu…”
Mộc Đại xảy ra chuyện? Chú Trương căng thẳng, không để ý tới điện thoại nữa, vội xông vào phòng.
Mộc Đại ngồi trên giường.
Đúng vậy, cô đột nhiên ngồi bật dậy, tung chăn sang một bên, khoanh chân lại, hệt như thế liên hoa tọa lúc luyện công, cúi đầu, đang rút mũi kim truyền dịch trên mu bàn tay ra.
Chú Trương cảm thấy có gì đó không ổn, thăm dò gọi cô: “Cô chủ nhỏ?”
Mộc Đại chậm rãi ngẩng đầu lên.
Ánh mắt cô sáng quắc như điểm sơn, vẻ mặt cực kì xa lạ.
Nhưng thần sắc này, tám năm trước chú Trương đã từng thấy, cả đời khó quên.
Ông run run, đưa điện thoại đến bên tai.
Đầu kia, Hoắc Tử Hồng lo lắng hỏi: “Làm sao thế? Mộc Đại hiện giờ thế nào rồi?”
Chú Trương nghe thấy tiếng mình lẩm bẩm.
Ông nói: “Chuyện kia…xảy ra rồi.”
Xảy ra rồi, chuyện vẫn hằng lo lắng, đã xảy ra rồi.