Bảy Thanh Hung Giản

Chương 96: Chương 96: Vĩ thanh




Đêm đã khuya, La Nhận một mình ngồi trên hàng ghế ngoài hành lang bệnh viện.

Rất nhiều chuyện phải làm, ai nấy đều đang rất bận rộn, Viêm Hồng Sa và Một Vạn Ba đến hiện trường xảy ra chuyện, Tào Nghiêm Hoa quay lại Liêm Diễm, cố gắng đi tìm Liên Thù, chú Trương đang hỏi thăm bác sĩ tình hình, còn phải nghĩ mọi biện pháp liên lạc với Hoắc Tử Hồng, bác Trịnh đang ứng phó với cảnh sát giao thông và bên gây chuyện, vẫn phải trông nom Sính Đình đang lên cơn quấy ầm ĩ.

Chỉ có La Nhận là không làm gì cả, trong đầu anh loạn thành một mớ bòng bong, phòng ICU không cho phép vào trông bệnh nhân, anh chỉ muốn ngồi chờ bên ngoài phòng bệnh, không muốn để ý đến bất kì một chuyện vụn vặt nào hết, cảm thấy rất phiền, từng khuôn mặt, từng cái mồm há ra ngậm vào đều rất phiền.

Bác sĩ nói, Mộc Đại đã rơi vào hôn mê, não bộ có ngoại thương, nhưng quét CT thì không thấy bị tụ máu hay sưng tấy gì lớn, tạm thời không xác định được có cần mổ sọ hay không, chỉ có thể đồng thời vừa dùng thuốc điều trị vừa quan sát, hi vọng bệnh nhân có thể tự mình tỉnh lại.

Không có thông tin gì chắc chắn, bởi đó là đại não, là bộ phận phức tạp khó hiểu nhất của cơ thể người, có người bị đánh nát nửa bộ não mà vẫn có thể sinh hoạt bình thường, nhưng cũng có người chỉ va đập một phát thôi đã không thể nào tỉnh dậy được nữa.

Giống như có người phụ nữ thì sinh đẻ dễ như đẻ trứng, có người lại có thể vì khó sinh mà mất mạng.

Khoa học phát triển đến ngày nay, có thể lên trời xuống biển, nhưng vẫn không thể phân tích hết được bản thân loài người.

Cảnh sát nghi ngờ là cố ý giết người, bởi trong cơ thể Mộc Đại có chất gây mê còn sót lại, đồng thời trên cổ có rất nhiều vết dây thắt sâu hoắm.

Nhưng người say rượu gây ra tai nạn lại khai rằng, đây là tự sát, tuy gã uống rượu, phản ứng trì trệ, nhưng chưa đến mức thần chí không rõ – cô gái này tự mình xuất hiện trước xe.



Đủ loại ý kiến, từng câu từng chữ lởn vởn bên tai.

Một tiếng trước, chú Trương nổi giận rất lớn với anh, hỏi: “La Nhận, cậu làm sao thế hả, vì sao Mộc Đại đi theo cậu, giúp đỡ cậu mà lại xảy ra chuyện lớn như vậy?”

Thực ra chuyện không thể trách La Nhận, Mộc Đại chạy việc cho Phượng Hoàng Lâu, cũng không thể coi là giúp đỡ La Nhận, nhưng con người là thế đó, có chuyện xảy ra, lửa giận chưa chắc đã trực tiếp trút vào hung thủ mà lại bạt lên những người liên quan.

Nếu nó không phải bạn gái cậu…

Nếu sáng sớm nó không đi tìm cậu…

Truy tìm căn nguyên như vậy, mọi cái sai đều thành tại anh.

La Nhận không thanh minh một câu nào, anh chỉ thấy phiền, thậm chí anh còn không nhớ rõ là ai khuyên chú Trương rời đi.

Anh chỉ nhớ lời bác sĩ: Não không bị tụ máu, không có sưng tấy, đợi bệnh nhân tự mình tỉnh lại, nếu tỉnh lại được thì không có vấn đề gì lớn, nếu không tỉnh thì rất khó nói.

Anh chỉ muốn chờ ở đây.

Trong hành lang vang lên tiếng bước chân, xen lẫn với những tiếng ơ a không nhịn được Sính Đình.

Là bác Trịnh.

Bác Trịnh nạt Sính Đình, bảo cô không được nghịch ngợm, sau đó ngồi xuống cạnh La Nhận, há miệng ra mấy lần mà mãi không nên lời, câu đầu tiên nói ra, ít nhiều vẫn là muốn biện hộ cho mình.

“La Nhận này, bác thật sự không biết cô Liên kia lại có thể như vậy…”

La Nhận không muốn nghe: “Cảnh sát giao thông nói thế nào?”

Bác Trịnh bình tĩnh lại: “Hình như là nói, muốn tái dựng lại hiện trường xảy ra tai nạn gì đó, nói là, nếu quả thật giống như tài xế nói, Mộc Đại tự mình đứng dậy, sau đó bị đâm, xung lực lớn như vậy, khả năng chết ngay tại chỗ rất cao, họ cảm thấy có gì đó không đúng…”

Như có ý ở ngoài lời, La Nhận ngẩng đầu lên: “Có ý gì?”

“Bọn họ suy đoán, Mộc Đại lúc đó phần nào có chút phòng bị cho bản thân… Cho dù không phải là phòng bị thì nhất định cũng là làm giảm xóc…”

Nhưng loại giảm xóc cũng tương tự như thu người giữa không trung, người thường chắc chắn là không làm được, bác Trịnh lúc đó nghe xong, vội nói là Mộc Đại luyện võ từ nhỏ, cảnh sát nghe vậy thì cảm thán, người tập võ đúng là không giống người thường, dù khi đó ý thức mơ hồ nhưng phản xạ của cơ thể cũng vẫn vượt xa người thường.

Thật vậy sao? Trong lòng La Nhận tìm lại được một thoáng an ủi nhàn nhạt.

Bác Trịnh ấp úng, không biết nên nói thế nào: “Hay là, Tiểu Đao này, cháu về nghỉ ngơi trước đi, ở đây đã có y tá trông nom rồi. Bác nghe nói lão Trương nổi giận với cháu, xem chừng hẳn là sẽ không cho cháu vào đó đầu tiên đâu…”

La Nhận ngắt lời bác: “Cháu chỉ muốn chờ ở đây thôi.”

Bác Trịnh thở dài, Sính Đình lại bắt đầu quấy, khóc lóc nằng nặc đòi đi ngủ.

La Nhận nói: “Bác đưa Sính Đình về trước đi.”

***

Tờ mờ sáng, La Nhận nhận được điện thoại của Tào Nghiêm Hoa, tiếng chuông từng hồi vang lên, nghe rất gấp gáp.

Vậy mà anh lại không lập tức phản ứng lại ngay, đến tận khi y tá đi ra chỉ vào túi áo anh, anh mới nhận ra điện thoại đang reo.

Bắt máy, Tào Nghiêm Hoa gấp gáp gào lên.

“Anh Tiểu La, anh mau tới đây đi, bọn tôi tìm được Liên Thù rồi…”

Liên Thù?

Con ngươi La Nhận phút chốc co thít lại, cả người đứng bật dậy khỏi ghế.

***

Tào Nghiêm Hoa chặn được Liên Thù, ít nhiều cũng là nhờ may mắn.

Gã nghĩ, nếu Liên Thù cảm ứng được thanh Hung Giản thứ ba, tiếp đó bị ảnh hưởng đến thần trí là vào lúc đến tìm bác Trịnh sớm hôm đó, vậy thì một loạt mưu tính của cô đều là tiến hành nóng vội.

Bác Trịnh từng đề cập, Mộc Đại đi tìm Liên Thù cách thời gian Liên Thù rời đi không bao lâu.

Hại người xong muốn đào thoát, dù sao cũng phải thu thập chút ít, gia nghiệp của Liên Thù vẫn còn ở đó, khả năng hoàn toàn vứt hết không lớn, nhất là cái món trấn tiệm một trăm tám mươi tám ngàn cô ta nâng niu như trân bảo kia, sao cô ta chịu cam lòng nói bỏ là bỏ chứ?

Rất có thể cô ta sẽ quay lại tiệm.

Bởi vậy nên Tào Nghiêm Hoa nhanh chóng quyết định, tuần tra qua lại quanh mấy con hẻm nối thông tới tiệm, trời chưa sáng, thành cổ yên lặng không chút tiếng người, Tào Nghiêm Hoa nhẫn nại chờ đợi, cho đến khi thấy bóng dáng Liên Thù xuất hiện ở một con ngõ tắt không người.

Cô như say rượu, nghiêng nghiêng ngả ngả, trong lòng Tào Nghiêm Hoa rất căng thẳng, cầm một cục gạch đi tới, đập một phát khiến cô ngã lăn xuống.

Lúc Liên Thù ngã xuống đất, vang lên một tiếng trầm nặng, Tào Nghiêm Hoa sợ đến độ tim muốn nhảy khỏi họng, cũng may quanh đó không có ai, gã đi đường vòng, kéo Liên Thù vào từ cửa sau Phượng Hoàng Lâu.

Quán còn chưa khai trương, mọi ngóc ngách đều tỏa ra mùi sơn sửa trang hoàng, Tào Nghiêm Hoa vào quán rồi mới bắt đầu run rẩy, hồi trước gã làm trộm, cũng chỉ là loại trộm “ôn hòa”, đả thương người thế này thật sự là lần đầu tiên.

Gã cảm thấy, mình không thể tự xử lí được tình huống này, cảnh sát chắc chắn rất nhanh cũng sẽ tra ra Liên Thù, việc mình làm sẽ bị liệt thành gì? Quấy rối chấp pháp? Giam cầm bất hợp pháp?

Gã gọi điện tìm Một Vạn Ba, Viêm Hồng Sa, định bụng hỏi ra chút đầu mối rồi mới tìm La Nhận, ai ngờ…

“Không nói à?”

“Ừ.” Tào Nghiêm Hoa nắm ống nói, hơi run tay, trời nhanh chóng chuyển sáng, nắng ban mai dần rọi xuống, trời càng sáng, gã càng thêm hoảng hốt, “Cô ta nói mình không nhớ rõ, tôi hỏi rất nhiều lần rồi, cũng từng đe dọa cô ta, nhưng cô ta chết cũng không hé răng một câu.”

La Nhận cười gằn: “Vậy để tôi giúp cô ta nhớ lại.”

Giọng điệu này…

Tào Nghiêm Hoa rùng mình.

***

La Nhận tới rất nhanh, vào từ cửa trước, ầm một tiếng đóng cửa, vươn tay chốt chặt cửa.

Lúc làm điều này, mắt anh nhìn chằm chằm vào Liên Thù đang ngồi trên ghế.

Nói cho đúng, cô không phải đang ngồi mà là bị trói trên ghế, nhưng cách trói tương đối nhẹ nhàng, đám Tào Nghiêm Hoa đúng là đã đe dọa cô, có điều cũng chỉ là để phô trương thanh thế, cô cũng chẳng sợ sệt bao nhiêu.

La Nhận đi qua, giật miếng băng dán bít miệng cô ra, động tác rất maajnh, Liên Thù bị đau, nhíu mày lại.

“La Nhận, các anh không có quyền làm thế này! Muốn hỏi cũng phải là cảnh sát hỏi tôi, tôi sẽ kiện các anh!”

Một Vạn Ba hơi khẩn trương, xuyên qua khe mành trúc ngó ra ngoài, rất sợ tiếng Liên Thù sẽ thu hút người qua đường.

La Nhận không đoái hoài gì đến cô, vươn tay chộp về phía cổ cô, Liên Thù trong vô thức muốn tránh, nhưng không tránh né, La Nhận nắm lấy sợi dây đeo trên cổ cô kéo ra, miếng hổ phách màu son hiện ra.

Ngay sau đó, anh giật mạnh một cái.

Viêm Hồng Sa đoán ra được dụng ý của La Nhận, vội cầm một cái chậu vào bếp hứng nước, hứng được nửa chậu thì bưng ra, La Nhận thuận tay ném miểng hổ phách vào, miếng hổ phách lập tức chìm xuống đáy chậu.

Lúc này anh mới cất tiếng hỏi cô: “Cô biết Mộc Đại là bạn gái tôi đúng không?”

Liên Thù nói: “Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi thật sự không nhớ rõ!”

La Nhận: “Nhớ lại lần nữa xem.”

Lúc anh nói, ngữ khí ôn hòa, tỏ ra rất nhẹ nhàng bình thản, Liên Thù không coi ra gì: “La Nhận, anh đừng tự gây phiền toái cho mình, các anh thế này là giam giữ bất…”

Còn chưa dứt lời, La Nhận thoắt cái thay đổi sắc mặt, nhấc chân đạp mạnh một cái lên tay vịn của ghế, ghế vừa lùi ra sau vừa xoay vòng, mang theo cả Liên Thù đập vào tường rồi ngã đổ ra sàn.

Đám Tào Nghiêm Hoa và Viêm Hồng Sa cũng biến sắc.

“Đe dọa” trước đó của Tào Nghiêm Hoa đơn giản cũng chỉ là “Cô có tin tôi quất cô không, có tin tôi đánh cô không”, nhưng nếu thật sự bảo gã xuống tay với cô gái trẻ xinh đẹp này, gã không thể làm được, mà La Nhận vừa tới đã động thủ, hoàn toàn khiến gã sợ đến bối rối.

Trong ấn tượng của gã, La Nhận trước nay vẫn luôn lịch sự lễ độ, đến cả chửi thề nói tục cũng chẳng văng ra được mấy câu, đối xử với Mộc Đại thì càng chiều chuộng hết sức, Tào Nghiêm Hoa vẫn cảm thấy, anh tuyệt đối chính là loại đàn ông hòa nhã không bao giờ động tay động chân với phụ nữ.

Gã lắp bắp: “Anh Tiểu La, anh anh anh…kiềm chế một chút…”

Dù sao cũng là xã hội pháp trị, tự mình bắt Liên Thù lại, trong lòng gã đã thấp thỏm lắm rồi, rất sợ để lại hậu hoạn, sao chịu nổi La Nhận ra tay như vậy chứ.

La Nhận làm như không nghe thấy, chậm rãi đi tới trước mặt Liên Thù, ngồi xổm xuống, vươn tay ra nhấc cổ áo cô, xách cả người cả ghế dựng lên.

Mặt Liên Thù trắng bệch.

La Nhận nói: “Đời tôi hận nhất là người khác động vào người của tôi, anh em của tôi, người yêu của tôi, tôi hận nhất là người khác động tới họ!”

Nói đến đây, sắc mặt đột ngột chuyển dữ tợn, tay chộp về phía trước, bóp ngay trúng cổ Liên Thù.

Da đầu Một Vạn Ba tê rần, cùng Viêm Hồng Sa một trái một phải tiến lên kéo La Nhận lại: “La Nhận, bình tĩnh, bình tĩnh lại đã.”

La Nhận nhoẻn cười, buông tay ra, Viêm Hồng Sa và Một Vạn Ba đỡ vững lấy Liên Thù và cái ghế, tóc cô hơi rối, má phải không biết có phải là ban nãy bị đụng hay không mà sưng lên một cục.

La Nhận quay đầu liếc Tào Nghiêm Hoa, thực sự cứ như ma nhập, Tào Nghiêm Hoa vậy mà lại hiểu ngay tắp lự, vội vàng kéo một cái ghế qua.

La Nhận ngồi xuống ghế, đối diện Liên Thù, hỏi cô: “Có ấn tượng gì không?”

Liên Thù bắt đầu thấy sợ, nói mà nghẹn ngào: “Tôi thật sự không nhớ rõ mà La Nhận.”

La Nhận cười cười: “Tôi tin.”

Anh ngả ra sau dựa vào lưng ghế, dường như hơi uể oải, một hồi lâu không nói gì, lâu đến mức đám Viêm Hồng Sa bắt đầu thấy bất an.

“Tôi hỏi, cô trả lời, đừng có giở trò trí trá, cũng đừng mong tôi khách khí với phụ nữ.”

Liên Thù thấy được, anh đối xử với phụ nữ còn chẳng khách khí bằng đám Tào Nghiêm Hoa và Một Vạn Ba.

“Quê cũ của cô là ở vùng Kiềm Quế, gần Tứ Trại, phải không?”

Liên Thù bỗng trợn to mắt, đôi môi tái nhợt hơi mấp máy, tựa hồ muốn nói gì.

Ngay sau đó, La Nhận hỏi: “Mẹ cô, có phải từng sinh ra một người rừng không?”

***

Liên Thù im lặng một hồi, đột nhiên, khôi phục lại dáng vẻ dửng dưng.

“Đã biết cả rồi à,” Cô nói, “Đúng vậy đấy.”

“Năm đó đã xảy ra chuyện gì?”

Liên Thù cắn môi, vẻ mặt có phần đau thương.

“Cũng chẳng có gì, các anh hỏi vậy, chắc cũng biết không ít rồi nhỉ. Khi đó, ai cũng nói trong núi có người rừng, nhưng cũng chưa từng có ai thật sự trông thấy, cũng không để tâm, mãi cho đến một ngày, mẹ tôi vào núi, bị…”

Cô cười cười: “Chuyện chính là như thế. Bố tôi ở trong trại, khuya lắm rồi vẫn không thấy mẹ tôi về, bèn dẫn người lên núi tìm, lúc tìm được, người rừng đã sớm chạy mất.”

La Nhận mặt không đổi sắc: “Sau đó, bố cô tìm thợ săn?”

“Đúng vậy, giống như anh thôi, có ai lại không hận người khác động tới vợ mình? Huống hồ còn là một con súc sinh. Bố tôi dẫn người vào núi truy lùng, cuối cùng cũng bắt được.”

Viêm Hồng Sa chen vào: “Giết nó?”

Liên Thù đáp: “Đúng, giết rồi kéo về, cắt thịt bỏ nồi, chắc là còn vớt ra ăn vài miếng nữa – ăn vài miếng rồi mới xả hận được.”

Lúc nói lời này, cô nghiến răng, hận ý dường như đến ngày hôm nay vẫn chưa cởi bỏ được.

La Nhận hỏi: “Sau đó thì sao?”

Liên Thù cười khổ: “Ban đầu, mọi người đều mong là mọi chuyện sẽ trôi đi như vậy. Bố tôi cố gắng thương yêu mẹ tôi, không ghét bỏ bà ấy, chỉ hi vọng thời gian sẽ chữa lành tất cả, ai ngờ, sau đó, mẹ tôi lại mang thai.”

“Ban đầu cũng chưa nghĩ gì tiêu cực, đều hi vọng là con của bố tôi, không muốn lại giày vò nữa. Ai ngờ, đứa con vừa đẻ ra…”

Cô bật cười khanh khách, cười bi thảm: “Chuyện này sao còn có thể giả vờ được nữa, sinh ra đã mọc lông khắp người, vừa nhìn đã biết là nghiệt chủng của con súc sinh kia. Bố tôi không chịu nổi, nói với mẹ tôi, không xuống tay bóp chết được thì ném đi, ném xa xa vào sâu trong núi ấy.”

“Mẹ tôi nói, bà sẽ tự ném.”

Nước mắt cô rơi xuống.

Viêm Hồng Sa thở dài, con gái dù sao cũng dễ mềm lòng, nắm khăn giấy trong tay trong tay, muốn lau nước mắt cho Liên Thù, chợt nghĩ tới Mộc Đại, tay siết thành nắm đấm, trong lòng cũng cứng rắn trở lại.

Liên Thù hít một hơi, cố hết sức tỏ ra dửng dưng: “Tôi cũng không biết bà ấy nghĩ gì, bà ấy không đành lòng ném bỏ mà lại lén lút giấu con bé người rừng kia ở gần đó…”

La Nhận hỏi: “Bố cô phát hiện ra?”

“Tôi phát hiện ra trước. Khi đó tôi còn nhỏ, thích quấn lấy mẹ, chắc mẹ tôi cũng cho rằng tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện nên đôi lúc còn dẫn cả tôi theo.”

“Con bé người rừng ít tuổi hơn tôi, nhưng dáng người lớn hơn tôi, không biết nói, ban đầu tôi hơi sợ, nhưng về sau chơi quen rồi cũng không sợ nữa, thường theo mẹ tôi tìm nó chơi, cùng nó đi hái quả, dạy nó vẽ…”

Nghe đến đó, tim Tào Nghiêm Hoa run lên, vô thức liếc thoáng qua Một Vạn Ba. Bởi vậy nên người rừng kia đối xử tốt với Một Vạn Ba, cũng không phải là vì “nghệ thuật là không biên giới” gì đó hay vì thưởng thức tài hoa của Một Vạn Ba, mà nguyên do là bởi Liên Thù sao?

Liên Thù dạy người rừng vẽ.

“Nhưng, chuyện trên đời, không việc gì có thể giấu giếm hoàn toàn được, bố tôi dần phát hiện ra không đúng, có lần ông ấy kéo tôi lại hỏi chuyện, tôi đã nói ra, sau đó…”

Cô cười khổ: “Cái nhà ấy, kể từ lúc đó bắt đầu tan nát, nhưng dù ầm ĩ đến thế nào đi chăng nữa, trước mặt người ngoài, bố tôi vẫn sẽ giúp mẹ tôi giấu giếm…”

“Tôi cảm thấy bố tôi rất đáng thương, đúng vậy, lúc đó tôi còn nhỏ, mới năm, sáu tuổi, nhưng các anh đừng tưởng trẻ nhỏ không biết gì, từng chuyện đều biết rất rõ trong lòng. Tôi càng thương bố tôi thì càng hận mẹ tôi, hận con ranh tạp chủng kia. Rất nhiều lần, tôi muốn rêu rao chuyện ra ngoiaf, trong trại có lão tộc trưởng quản lí, lão tộc trưởng nói một, người khác không thể nói hai, nhưng mẹ tôi dọa tôi, nếu tôi nói ra, mẹ tôi sẽ đánh tôi.”

La Nhận nhìn cô: “Nhưng cuối cùng cô vẫn nghĩ ra cách, phải không?”

Liên Thù cười nhạt: “Bình thường, mẹ tôi vẫn dặn con ranh tạp chủng kia là đừng vào trại, đừng gặp người khác, không được xuất hiện, tôi đều nghe thấy hết cả.”

“Sau nữa, có một ngày, tôi ngắm thấy có cơ hội, mẹ tôi đi hái thuốc, để tôi chơi với con ranh tạp chủng kia, tôi bỏ một cây nấm dại vào miệng nhai, sau đó…”

Đầu Một Vạn Ba bỗng như muốn nổ tinh, như bị động kinh sấn lên phía trước một bước: “Sau đó, cô trúng độc, phải không?”

Liên Thù nhìn hắn khó hiểu, như hoang mang không hiểu sao hắn lại biết: “Tôi giả vờ bị đau bụng, tôi từng nghe người trong trại nói, có một số loại nấm dại không thể ăn, ăn vào sẽ bị đau đớn mà lăn lộn trên đất, sùi bọt mép, còn có thể chết. Tôi bèn giả bộ mình sắp chết, chỉ về phía trại, lặp đi lặp lại ra dấu tôi phải về đó. Con ranh tạp chủng sợ hãi, nhất thời lại không tìm thấy mẹ tôi, nó liền mang tôi về, lúc kéo lúc ôm…”

“Kết quả anh cũng đoán ra được rồi đấy, nó xuất hiện trong trại, trai gái già trẻ đều xông hết ra đuổi đi, nó hoảng sợ chạy bừa, mất hút, không ai biết nó chạy đi đâu.”

Trên mặt cô lộ ra nụ cười đắc ý, giờ nghĩ lại, cô vẫn đắc ý như trước.

La Nhận nói: “Khi đó cô mới chỉ có sáu tuổi.”

Liên Thù như bị chạm trúng vẩy ngược, sắc mặt đột nhiên hung tợn: “Sáu tuổi thì làm sao?”

“Đến giờ tôi cũng chưa từng hối hận, tôi không làm gì sai. Người sai là mẹ tôi! Bà ấy có gia đình, có chồng có con, bị một con súc sinh cưỡng hiếp mà cũng dậy lên được bản năng làm mẹ, quan tâm đến con ranh tạp chủng kia? Nhà tôi tan nát cả rồi! Bố tôi vô dụng, không ra tay được, nên tôi phải làm chút gì đó, đánh đuổi con ranh tạp chủng kia đi, đuổi đi càng xa càng tốt!”

Mặt trời đã lên, ánh nắng xuyên qua mành trúc hắt lên mặt cô, từng lằn từng lằn, vệt sáng vệt tối.

Cô lẩm bẩm như lên cơn tâm thần: “Là bà ta sai, là bà ta sai!”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó, mẹ tôi hái thuốc trở về, nghe được chuyện này, lúc đó bà ấy không nói gì, đêm xuống, bố tôi uống rất nhiều rượu, ngủ say như chết. Tôi nhớ…”

Cô cười: “Tôi nhớ, đến nửa đêm, trời mưa, mẹ tôi xách cái làn, bỏ thức ăn vào đó, tôi bò từ trên giường xuống, nhìn bà ấy chằm chằm, bà ấy không phát hiện ra tôi, thu thập xong thì mở chốt cửa, tôi lập tức lao tới, ôm chân bà ấy, không cho bà ấy đi.”

“Mẹ tôi dỗ tôi, nói, gần đây có một nhóm người ngoài lên núi, vào rừng đào tìm gì đó, nếu để họ gặp được con ranh người rừng kia, nhất định sẽ đánh chết nó mất. Bà ấy lo lắng, muốn ra ngoài tìm…”

“Bà ấy bảo tôi ở nhà chờ, nói tìm được rồi, sẽ quay trở lại…”

Viêm Hồng Sa rụt người, hỏi cô: “Nhưng không quay lại phải không?”

“Không quay lại.”

Cô im lặng rất lâu, lúc Viêm Hồng Sa tưởng câu chuyện đến đây là hết, Liên Thù lại mở miệng.

“Mấy năm sau đó, người trong trại lục tục chuyển ra ngoài, nửa là vì trong núi không dễ kiếm sống, nửa là vì lời đồn có người rừng. Nhà tôi gần như là nhóm cuối cùng ở lại, năm đó, vào sinh nhật tôi, sáng sớm lúc mở cửa ra thì thấy trước cửa có gì đó…”

Ánh mắt cô rơi xuống miếng hổ phách chìm dưới đáy chậu nước.

“Là một con búp bê Tảo Tình Nương may bằng vải vụn, đường may rất vụng về, và một miếng hổ phách.”

“Con búp bê Tảo Tình Nương đó, tôi vừa nhìn đã biết là mẹ tôi may. Bởi vì đa số Tảo Tình Nương trong trại đều là cắt bằng giấy, chỉ có mẹ tôi mới thích lấy vải vụn ra làm Tảo Tình Nương, tôi không biết vì sao tay nghề may vá của mẹ tôi lại đột nhiên kém đi nhiều như vậy, nhưng tôi vừa nhìn đã biết là bà ấy làm. Tặng về đây làm gì chứ? Trước đây chính bà ấy là người vứt bỏ bọn tôi để sống cùng con ranh tạp chủng kia, giờ tặng về làm gì?

“Tôi nói với bố tôi, chúng ta cũng chuyển đi thôi, tôi không muốn tiếp tục ở lại cái trại này nữa.”

“Ngày rời đi, tôi cứ cảm thấy bà ấy núp trong rừng nhìn mình, lúc đi qua giếng nước ở trung tâm trại, tôi vứt Tảo Tình Nương vào đó, tôi muốn bà ấy biết, tôi không thèm.”

La Nhận nói: “Nhưng hổ phách thì không ném đi?”

Liên Thù hơi ngơ ngẩn.

“Vốn cũng định ném, nhưng không biết vì sao, ma xui quỷ khiến thế nào lại đeo lên cổ, đó giờ vẫn đeo. Giống như hôm nay vậy… chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại làm một số việc, nhưng tôi không biết vì sao, chỉ làm vậy thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.