Hợp đồng của cả hai đều quá hoàn hảo, không thể chê vào đâu được. Gây ra sự lựa chọn khó khăn!
Nếu Kiều Hiển Nông là một doanh nhân thành đạt thì Bạch Phong Thần cũng chẳng hề kém cạnh, hai người họ đều có nhan sắc và trí tuệ hơn người, có thể nói là là ngang hàng với nhau, một chín một mười!
Ông chủ Diệp rơi vào suy nghĩ miên man không lối thoát, mắt hướng về khoảng không xa xăm phía trước, vô thức lắc nhẹ ly rượu vang làm nó sóng sánh, ngón tay gõ nhịp nhịp lên miệng ly. Chỉ thấy vài phút lại đưa điếu xì gà lên miệng rồi sít lấy một hơi thật sâu, làn khói trắng mù mịt theo đó mà phả ra, len lỏi phảng phất khắp căn phòng!
Tấm thềm đỏ thẫm dưới đất hứng trọn những tàn thuốc rơi xuống từ trên cao, đen trắng thoắt ẩn thoắt hiện.
Xung quanh chỉ có tiếng nói của Kiều Hiển Nông cùng tiếng đồng hồ cơ kêu “tích tắc“.
Tiếng kêu không to cũng không nhỏ nhưng đủ để làm người ta cảm thấy bầu không khí nơi đây căng thẳng đến tột độ. Khuôn mặt anh tuấn của hắn vẫn như vậy, lạnh như băng, đôi mắt nam nhân bình thản, phẳng lặng như mặt hồ không chút gợn sóng. Giọng nói ổn định lưu loát, trầm thấp rõ ràng.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Ông chủ Diệp cầm hai bản hợp đồng trên tay, từ từ so sánh, khó khăn cân nhắc chọn lựa.
Liệu ai sẽ là người may mắn được lựa chọn đây?
Câu trả lời sẽ rõ vào ngày mai!
[...]
Sau khi vệ sĩ kiểm tra quà xong thì đưa cho Ngân Nhi, cô bé nhận lấy, mắt mừng sáng rỡ, miệng nhỏ cười thật tươi, nụ cười ấy rạng rỡ và tuyệt đẹp như nắng ban mai!
Món quà là búp bê Barbie phiên bản giới hạn, cô bé mở những ngăn còn lại của hộp, lần lượt thay từng món phụ kiện cho búp bê. Chiếc váy của búp bê được đính kim cương, hột xoàn... dưới ánh đèn màu, chiếc váy trắng lấp lánh dần chuyển thành màu vàng đỏ rực rỡ, trông thật đẹp! Đôi chân nhỏ không ngừng đung đưa thể hiện sự thích thú. Vệ sĩ thấy vậy thì liền đơ người, tiểu thư hay nóng tính và cọc cằn của họ đâu rồi?
Đã rất lâu không ai thấy cô bé cười.
Có người còn rơm rớm nước mắt!
Có người lại thắc mắc, chỉ đơn giản là một con búp bê đã khiến Ngân Nhi cười? Nhà tiểu thư đương nhiên không thiếu những thứ này.
Không một ai biết, từ đằng xa, ông chủ Diệp đang đăm đăm nhìn họ. Anh cảm thấy mình có lỗi với con, anh không thể cho con đủ đầy tình yêu thương. Anh có thể cho Ngân Nhi tất cả, nhưng đến cuối cùng lại không thể cho con bé hơi ấm của người mẹ. Chẳng biết đã bao lâu con bé không cười, hôm nay thấy con như vậy, anh vui lắm. Bao năm qua, không thứ gì có thể mua được nụ cười của Ngân Nhi, vậy mà từ khi gặp Lam Du, con bé lại vui vẻ đến vậy. Từ cương vị là một người cha, anh rất hạnh phúc!
Đột nhiên Ngân Nhi quay đầu nhìn về hướng anh, bàn tay anh nhanh chóng gặt đi giọt nước mắt!
“Cha!” Con bé chạy tới, ôm chầm lấy anh khoe món đồ chơi mới. Anh quỳ gối, dang rộng tay đón lấy cái ôm từ con gái.
“Ừm...” Đáp lại Ngân Nhi là cái nhìn trìu mến.
Kiều Hiển Nông không muốn làm hỏng bầu không khí này nên đến chỗ Lam Du, một lúc sau hai cha con cũng ra.
“Chúng ta kí hợp đồng luôn nhé!” Lời nói mạch lạc dứt khoát.
“Được...”
Chiếc bút đen bóng đặt xuống, cả hai đã hợp tác thành công! Kiều Hiển Nông và ông chủ Diệp bắt tay nhau, cùng đồng thanh:
“Hợp tác vui vẻ.”
Sau cùng, cô và hắn tiễn hai cha con ông chủ Diệp ra cửa, trước khi lên xe, Ngân Nhi còn dúi vào tay Lam Du một chiếc móc khóa vầng trăng khuyết, cực kỳ dễ thương. Nhìn qua thì đây có vẻ là đồ handmade! Đằng sau còn khắc tên cô bé.