“Cạch”
Bà ta mở cửa bước vào trong sự thấp thỏm lo sợ.
“Sao, nói chuyện với cô ấy xong rồi chứ?”
“Tôi nói rồi nhưng... nó không đồng ý”
Kiều Hiển Nông cau mày, dập tắt điếu thuốc trên tay. Lắc nhẹ ly rượu, hắn nhấp một ngụm nhỏ rồi thản nhiên để xuống.
“Hay... tôi tìm người khác cho anh nhé? Ở đây có rất nhiều người đẹp mà”
Khí thế của hắn làm bà ta chao đảo, suýt nữa đứng không vững. Bà ta nghiến răng nghiến lợi trách thầm:
“Rồi sớm muộn cũng sẽ là ả đi*m thôi, ra vẻ thanh cao làm gì?”
Bà ta nở nụ cười công nghiệp rồi bắt đầu giới thiệu:
“Tuy Lam Du không đồng ý, nhưng tôi có con hàng này còn nóng bỏng hơn, đảm bảo không thua kém gì”
“Tuyết Nhi, vào đây”
“Tôi không phiền hai người nữa, chơi vui vẻ nhé”
Trước khi mở cửa rời khỏi phòng, bà ta không quên nhắc nhở:
“Nhớ phục vụ cho tốt đấy, đừng để hai ta cùng chết”
“Anh Kiều, rất vinh hạnh được gặp mặt”
“Nói nhiều quá, bắt đầu đi”
Chưa bắt đầu mà Tuyết Nhi đã bị Kiều Hiển Nông dội cho một gáo nước lạnh rồi. Xem ra, khách hàng hôm nay khó phục vụ.
Cô ta ngồi lên đùi, khéo léo cởi từng cái nút áo rồi đưa tay sờ nhẹ lên đôi môi hắn. Đột nhiên Tuyết Nhi đứng dậy, đẩy hắn ngã ra sau. Cô ta cầm tay hắn đặt vào ngực mình, di chuyển eo để cọ xát với phần c*n th*t.
Tuyết Nhi cúi xuống định hôn hắn nhưng lại bị hắn né tránh, cô cố gắng thử lại lần nữa nhưng lần này chưa hôn đã bị hắn đẩy ngã một cách phũ phàng.
“Đủ rồi, hôm nay đến đây thôi”
Kiều Hiển Nông đứng dậy, cài lại cúc áo. Hắn cầm bình rượu nốc một phát hết sạch.
Tuyết Nhi cảm thấy rất khó hiểu, vô số câu hỏi được đặt ra trong đầu.
“Tại... tại sao?”
“Không tại sao cả, chỉ là tôi mệt thôi”
Dứt lời, hắn đặt một tờ séc xuống bàn rồi quay người bỏ đi.
____o____
Bên phía Lam Du, cô vào phòng thay quần áo chuẩn bị trở về nhà thì bỗng có điện thoại gọi đến.
“Alo”
“Lam Du, là anh”
Người gọi đến là người yêu của cô:
“Tử Ngôn“. Cô và anh nói chuyện với nhau rất lâu, tuy là ở cách xa nhau nhưng tối nào hai người cũng gọi điện kể về công việc hay cuộc sống hằng ngày.
Đang nói thì cô bỗng thút thít, cô nhớ anh lắm. Nhớ đến nỗi chỉ muốn bỏ công việc để chạy về bên anh, kể anh nghe cô bị người khác làm nhục như thế nào.
Nhưng cuộc sống đâu dễ dàng như vậy, gánh nặng vừa là trụ cột gia đình vừa là điểm tựa cho ba của cô đã khiến cô phải trở nên thật mạnh mẽ.
Cô không muốn kể cho anh, mà nói đúng hơn là không thể kể vì cô biết anh còn áp lực hơn cô.
“Tử Ngôn, tạm biệt”
“Ừm, em nghỉ sớm đi”