Lam Du trở về nhà, lúc này cũng đã khuya lắm rồi.
Cô bước vào nhà, cởi bỏ đôi giày cao gót rồi trực tiếp vào phòng tắm.
Vẫn công việc thường ngày, cô xả nước đầy bồn rồi ngâm mình trong đó. Khoảnh khắc nước ấm ôm trọn cơ thể dường như khiến cô trút được phần nào mệt mỏi.
Nhưng cứ nhắm mắt là cô lại nhớ tới người đàn ông đó, nhớ đến ngón tay hắn đã chạm vào nơi không nên chạm. Ghê tởm làm sao!
Lam Du nằm xuống giường, người cô nhẹ bẫng, cảm giác thật thoải mái khi được trở về nhà.
“Mai lại là một ngày dài”
Mắt dần nhắm lại, cô chìm vào trong giấc ngủ.
Nhưng cô không biết, nguy hiểm sắp ập đến. Kiều Hiển Nông cho người điều tra thông tin của cô, chỉ cần chờ đến sáng mai thì hắn sẽ biết hết tất cả về cô.
Vì để trang trải cuộc sống, cô bắt buộc phải làm đến hai công việc. Sáng sớm cô phải đến tiệm cà phê, còn tối thì phải làm việc ở hộp đêm.
Tối nay, cô mặc chiếc đầm hai dây màu đen ôm sát người. Dưới ánh đèn mờ ảo nó càng làm cô trở nên gợi cảm.
Tiếng nhạc sôi nổi khuấy động cả không gian trong căn phòng lớn, đèn led chiếu sáng khắp nơi. Đột nhiên, một nhóm người bước vào làm gián đoạn tất cả. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cánh cửa
Kiều Hiển Nông ung dung bước vào, đằng sau là một đám người hộ tống hắn. Lam Du thấy vậy cố ý đi sang chỗ khác để tránh mặt
Hắn ta vừa ngồi xuống bàn thì bị một đám phụ nữ vây quanh, nịnh hót. Nhưng trái ngược với sự nhiệt tình của họ thì hắn chỉ hướng mắt về Lam Du
Bà chủ thấy vậy vẫn quyết tâm không bỏ cuộc, bà ta sai Lam Du đến rót rượu cho hắn. Cô cũng định từ chối nhưng đây là công việc, không phải trò đùa, nó là công việc giúp cô kiếm ăn nên mặc kệ sự ghét bỏ, cô vẫn đến
Kiều Hiển Nông thấy cô lại chỗ mình liền nhanh trí đuổi hết đám người đi
“Ngồi đây với tôi một lát, tấm thẻ này là của em”
Bá đạo thật chứ, nhưng cô cần
“Thật, không đùa?”
Hắn không nói gì, chỉ nhướng lông mày lên. Kiều Hiển Nông hắn là ai chứ, lời hắn nói một là một hai là hai. Không có chuyện quỵt, nhất là đối với phụ nữ.
Tuy vậy nhưng cô vẫn rất cảnh giác, đầu nhỏ nghĩ ra rất nhiều điều kiện
“Tôi sẽ ngồi với anh, nhưng anh không được làm chuyện quá đáng với tôi đâu đấy!”
“Được”
Lam Du dè dặt ngồi xuống, khoảng cách rất xa. Hắn hết kiên nhẫn kéo eo cô ép sát vào người mình. Nụ cười tà tà thoáng chốc hiện trên môi, hắn nói:
“Rót rượu”
Cô cũng rất ngoan ngoãn ngồi cạnh, rót rượu cho hắn.