“Không cần đâu, tôi còn việc để làm. Em ngủ sớm đi!”
Hắn đã nói thế rồi thì cô cũng không muốn làm phiền nữa.
Cô dìu Kiều Hiển Nông lên thư phòng rồi xuống phòng bếp pha cho hắn một chút canh giải rượu.
Giờ này người hầu chắc cũng đã ngủ hết rồi, Lam Du cũng không muốn làm phiền họ.
Cô mất công gần nửa tiếng để hầm canh, cuối cùng thì cũng đã làm xong rồi!
[...]
“Em vào được không?” Cô gõ cửa!
“Vào đi!”
“Em mang canh cho anh, uống chút rồi hẵng làm việc tiếp!”
“Ừ.”
Hắn kéo tay cô ngồi lên đùi mình, nữ nhân cũng tự động hiểu ý, dường như việc này đã quá quen thuộc với họ rồi!
Hắn tháo chiếc mắt kính xuống, tiện tay gập luôn sấp tài liệu dày cộp rồi vòng tay qua ôm lấy eo vật nhỏ. Cô theo bản năng đút từng muỗng canh cho hắn. Nhưng lần này, khuôn mặt cô trầm lặng, tâm mi rũ xuống không động đậy. Nữ nhân không buồn nhìn mặt hắn!
Kiều Hiển Nông thấy thế liền lấy làm lạ, bình thường cô nói nhiều lắm mà, sao nay im thin thít vậy.
Nam nhân biết cô có tâm trạng không tốt nên tra hỏi: “Hôm nay em đi mua sắm có vui không, cao hứng thế nào lại mua hoa tặng tôi thế này?”
“Em không mua hoa! Có người gửi cho anh.”
Quà mà các quý cô gửi cho hắn vô kể, ngày nào người hầu cũng phải ra nhận, nào là quà của các con gái chủ tịch tập đoàn lớn hay các cô gái đẹp nghiêng nước nghiêng thành gửi.
Đương nhiên những món quà đó hắn đều dặn người hầu không nhận hoặc vứt đi. Nhưng từ khi có Lam Du, cô vẫn nhận những hộp quà nườm nượp gửi đến để tặng cho vệ sĩ. Dẫu sao cô cũng chẳng mất gì, lại còn tạo được thiện cảm tốt với họ!
Nam nhân đang định thắc mắc là ai đã gửi thì đột nhiên nhận được cuộc điện thoại.
Số lạ gọi cho hắn?
Nam nhân cúp máy rồi để điện thoại xuống bàn, ánh mắt chuyên tâm nhìn vào khuân mặt đang bí xị của nữ nhân.
“Reng... reng...”
Dường như đầu dây bên kia không có ý định dừng lại. Nó cứ vang vọng bên tai làm Kiều Hiển Nông nổi nóng, hắn bắt buộc phải nghe!
Vừa đặt điện thoại lên tai, hắn đã cảm nhận được giọng của đầu dây bên kia có phần sốt sắng.
“Hiển Nông... anh nghe máy em rồi, may quá!”
Tịch Y thở phào!
“Cô là ai?”
Gì cơ? Hắn không nhớ cô à! Chẳng phải cô đã để thiệp ở chỗ dễ nhìn nhất rồi ư? Hay... à, chắc hắn bận nên chưa kịp xem.
“Không nói thì tôi xin phép tắt máy!” Giọng hắn trùng xuống, lạnh như thép.
“Em... em là Tịch Y đây, em sợ gọi điện bằng số em anh không nghe máy nên...”
“Gọi có chuyện gì?”
Kiều Hiển Nông cố tình bật loa to lên để cho nữ nhân cùng nghe.
Hắn vừa cười vừa cúi đầu xuống hít hà hương thơm từ tóc cô, hắn cắn nhẹ vào vành tai rồi hôn cái chụt lên cổ khiến Lam Du rùng mình!
“Anh nhận được hoa rồi phải không? Đẹp chứ, em cắm đấy. Anh thích hoa hồng mà, đúng không?''
“Cô nói sai rồi... là đã từng mới phải!”
Tâm trạng của Tịch Y xấu đi, nhưng cô ta vẫn cố tỏ ra rằng mình vui vẻ!
“Em về nước rồi, chúng ta gặp nhau được không? Hiển Nông!”
Câu nói này làm hắn hơi khựng lại, nam nhân rời khỏi cái cổ trắng ngần rồi nói tiếp:
“Đừng gọi tên tôi thân mật như vậy, cô không xứng.”
Nói xong, hắn lại tiếp tục công việc của mình, lần này, Kiều Hiển Nông vạch toang áo ngủ của Lam Du ra rồi cắn vào ngực cô một cái đau điếng! Cô la lên một tiếng a thật to rồi nhanh chóng ý thức được bịt miệng lại.
Hắn chơi xấu!
Nam nhân quan sát khuôn mặt đang ửng hồng của cô, khoái chí mà cười lớn, mặc cho Tịch Y tức giận.
Hắn muốn thử xem biểu cảm của cô khi hắn đồng ý đi gặp Tịch Y nên đã đồng ý!
“Được, cô đặt nhà hàng đi!”