“Được, cô đặt nhà hàng đi!”
Thấy sắc mặt tiểu thỏ không cảm xúc, hắn liền thấy lạ!
Chẳng phải nữ nhân nào cũng muốn chiếm hắn làm của riêng à? Lam Du thì không, một chút ghen tuông cũng chẳng có.
Đầu dây bên kia, Tịch Y khá bất ngờ về việc Kiều Hiển Nông đồng ý gặp mặt cô ta.
Còn tưởng hắn giận chứ, xem ra vẫn là không thể thoát khỏi quá khứ. Cuối cùng, người mà hắn yêu vẫn chỉ là Tịch Y này.
Cả đêm, Tịch Y nằm trên giường ôm gối không ngủ nổi. Còn Lam Du thì lại vô cùng thao thức, cô nằm trong lòng Kiều Hiển Nông mà lòng như lửa đốt, nữ nhân lật người qua lại, rốt cuộc vẫn không hiểu được trái tim mình.
Từ tối hôm qua đến giờ, nam nhân vẫn chẳng hề thấy cô nài nỉ hay cầu xin hắn cho mình đi chung, rốt cuộc là cô đang nghĩ gì vậy?
Lẽ nào cô muốn người khác cướp đi cái đùi vàng này hay sao?
Bất quá, hắn đành lên tiếng.
“Lát nữa em đi ăn cùng tôi!”
“Tại sao?”
Tịch Y và hắn gặp nhau cô làm bóng đèn làm gì?
“Tôi nói thì nghe theo, em không có quyền từ chối!” Giọng hắn lạnh như băng, dường như chẳng hề có tí cảm xúc nào!
Đúng 6 giờ, đội ngũ trang điểm và nhà tạo mẫu tóc đã có mặt ở phòng Lam Du.
Lúc lâu sau, Lam Du bước ra khỏi phòng trong ánh mắt ngưỡng mộ của bao hầu gái.
[...]
Tại nhà hàng.
Khi cô và hắn bước vào thì Tịch Y đã ngồi ở bàn sẵn rồi, cô ta ăn mặc nóng bỏng, lớp trang điểm sắc sảo đã thêm điểm nhấn cho ngũ quan thanh tú.
Lúc nhìn thấy Kiều Hiển Nông bước vào, mắt cô ta sáng bừng lên, khuôn mặt rạng rỡ tươi cười cho đến khi... nhìn thấy Lam Du khoác tay hắn cùng vào!
Hình ảnh trong đêm tiệc giới thiệu sản phẩm lại lần nữa ùa về khiến cô ta tức điên.
Tịch Y:“ Hừ, lại là con nhà quê này. Chắc chắn Kiều Hiển Nông mang cô ta tới để làm mình tức giận đây mà!”
Tự nhủ giờ không phải là lúc tức giận, Tịch Y thanh nhã ngồi xuống bàn ăn.
“Thêm một người nữa cô không phiền chứ?”
“Không... không phiền, càng đông càng vui mà!”
Nụ cười ấy tươi tắn nhưng lại làm cho người ta cảm thấy giả tạo, cô ta như cố tô vẽ cho nó vậy!
Hôm nay Kiều Hiển Nông đặc biệt kéo ghế cho Lam Du ngồi, ánh mắt Tịch Y như con dao nhọn hoắt muốn cắm thật sâu vào tim của người con gái đối diện vậy.
Vốn tưởng cô sẽ được ngồi với hắn nhưng không... Tất cả những gì thuộc về Tịch Y này đã bị Lam Du phá hỏng mất rồi!
Trong lúc ăn, hai người họ còn gắp thức ăn qua lại cho nhau nữa. Tất cả những kế hoạch lẵng mạng mà cô ta dày công chuẩn bị đều sụp đổ hoàn toàn.
Họ coi cô ta như không khí vậy, ngồi ở đó cũng chỉ là thứ làm màu hoặc cái bóng đèn phiền phức trong cuộc trò chuyện dài không hồi kết.
Tịch Y mất bình tĩnh nên xin phép vào nhà vệ sinh, cô ta hét một cái thật to rồi dùng chân đá mạnh vào bồn cầu, xong xuôi, cô ta lấy điện thoại ra bấm gọi cho Bạch Tử Ngôn.
“Sao hả, thuận lợi chứ?”
“Thuận lợi cái con khỉ, mẹ kiếp... con nhỏ đó phá hỏng tất cả rồi!”
“Con nhỏ đó? Sao cơ, Kiều Hiển Nông dẫn nó theo!”
Khuân mặt Tịch Y đột nhiên tối sầm lại, cô ta ngẩn đầu lên nhìn vào gương rồi nở một nụ cười quỷ dị, nụ cười ấy thâm sâu và bí hiểm, dường như muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy.
Chỉ thấy cô ta nhìn ngó xung quanh một lượt rồi từ từ đóng cửa nhà vệ sinh lại.
...
“Hiểu kế hoạch chưa?”
“Rồi... nhưng như này tôi nghĩ còn quá sớm, nhỡ đâu Kiều Hiển Nông biết được thì sao?”
“Khỏi lo, tôi đã bao phòng VIP này rồi, không có camera đâu?”
“Ừm!”