Tịch Y ung dung ngồi vào bàn, được một lúc, cô ta lấy cớ:
“Hai người uống thêm rượu nhé! Vang ở đây ngon lắm.”
Tịch Y luôn miệng nói đến rượu, dường như chủ ý của cô ta nằm trong này vậy.
Bởi cô ta biết một điều rằng Kiều Hiển Nông rất am hiểu về rượu, chắc hẳn phải có điểm chung để nói chuyện với hắn, đồng thời làm xấu mặt Lam Du. Đúng là, một mũi tên trúng hai đích.
“Domaine de la Romanée-Conti, hình như là lần thứ hai em uống cùng anh rồi thì phải!”
“Thì?...”
“Nhưng lần trước khác, chỉ có hai chúng ta mà thôi!”
“Cô đang cố gắng ôn lại kỉ niệm xưa à?”
Tịch Y đương nhiên biết hắn sẽ đoán ra được dòng suy nghĩ của cô ta, nên chuyển hướng sang phía Lam Du.
“Cô chưa từng uống thử đúng chứ, vậy hôm nay uống nhiều chút!”
Lời nói của Tịch Y lộ rõ vẻ khinh bỉ, cô ta chau chuốt cho ngôn từ bao nhiêu thì giọng điệu của cô ta bán đứng cô ta bấy nhiêu.
Không nhiều lời, Lam Du liền đáp:
“Domaine có vị chua thanh tao, màu đỏ tinh tế được chiết xuất từ nho Pinoy Noir mang hương vị ngọt ngào và hòa quyện. Đúng là loại rượu quý, phải không Tịch Y tiểu thư!”
Lời cuối của Lam Du có chút bất cần, nhưng cũng gằn nhấn từng chữ khiến đối phương tự yếu thế!
Cô dùng tay xoay thân ly thành hình tròn, đáy ly ma sát với mặt bàn.
Muốn hại cô, làm cô mất mặt, không dễ vậy đâu.
Với nhiều năm kinh nghiệm làm việc ở quán bar, đồng thời cùng Kiều Hiển Nông tham gia các bữa tiệc của giới thượng lưu khiến Lam Du lĩnh hội được không ít kiến thức về kinh doanh. Xem ra nghe lời hắn cũng không thừa, ngày trước hắn luôn bắt cô học những thứ về kinh doanh... làm cô nản gần chết, thật không ngờ, bây giờ lại hữu ích đến vậy, đặc biệt, nam nhân còn dặn cô ghi nhớ những lời phân tích về rượu của người trong giới thượng lưu nói, đôi khi có vài trường hợp đặc biệt có thể lấy ra sài!
Từ đó, chỉ im lặng và hóng chuyện là thói quen của Lam Du. Cô vừa nhấm nháp rượu thưởng thức, lại vừa có thể hiểu biết hơn về chúng!
Thấy Lam Du ung dung đáp lại câu nói của mình không chút sợ sệt khiến Tịch Y tái mét. Đúng lúc này, nhân viên bước vào.
Anh ta khum người, đầu tiên rót cho Kiều Hiển Nông trước, sau đó là Tịch Y rồi cuối cùng mới đến Lam Du. Lúc nãy, anh ta được dặn rằng, người ăn mặc sang trọng sẽ là người cần phải rót rượu đầu tiên, còn người ăn mặc giản dị thì rót cuối cùng. Đến lượt Lam Du, anh ta rót được một chút thì cố tình đổ rượu vang lên đầm của cô! Vang đỏ nhuốm màu trên chiếc đầm trắng, loang lổ cả một vùng. Nữ nhân giật mình đứng bật dậy, Kiều Hiển Nông cũng đứng theo, hắn quát:
“Không có mắt à?”
Bị quát mắng thậm tệ mà gương mặt anh ta đơ ra như tượng, anh ta cúi gầm mặt xuống đất, khum người. Nhưng dường như cô và hắn không để ý rằng cặp lông mày đang cau lại thật chặt, đôi mắt sắc bén đảo như rang lạc, anh ta nghiến răng ken két, môi bặm lại sau lớp khẩu trang!
Chỉ lần này nữa thôi, chỉ cần khum người lần này nữa thôi... Bạch Tử Ngôn hắn sẽ lấy lại tất cả. Thật khó chịu khi kẻ thù trước mắt mà không làm gì được, nhưng sắp thôi, những gì mà hắn mất sẽ được trả lại gấp bội.
Lam Du thấy vậy liền vội can ngăn:
“Không sao đâu, tôi vào nhà vệ sinh rửa chút là được!” Vừa nói, cô vừa lay lay tay hắn, khuôn mặt làm nũng làm Kiều Hiển Nông chỉ muốn cắn cái má phúng phính ấy thôi.
Gương mặt đáng yêu chết người này khiến hắn trong chốc lát là nguôi giận ngay!
Tịch Y ngồi đối diện thì tức điên, cô ta nắm chặt khăn trải bàn, trong đầu nghĩ không biết là hai người họ đang diễn hay làm thật nhưng lại rất ghen tị.