(BẠCH DƯƠNG - THIÊN YẾT) VÌ EM LÀ VỢ ANH
AUTHOR: MẠC ANH
CHƯƠNG 10: MỐI TÌNH ĐÂÙ!
Bạch Dương ngồi xuống ghế đá thở dài một hơi. Không nghĩ tới người mà cô ghét bao nhiêu năm nay lại bỗng dưng gặp lại, hơn nữa còn gặp những hai lần trong một ngày, đúng là xúi quẩy. Nghĩ đến chuyện lúc trưa cô lại thấy bực mình.
Vừa đặt chân vào phòng khám giọng oanh vàng của vị bác sĩ nam kia đã vang lên khiến cho cô đứng hình.
“Chào hai cô gái đáng yêu, tôi chờ hai vị từ nãy giờ!” Gã bác sĩ vô lại đó đạo mạo ngồi trên bàn làm việc, hai tay đút túi quần, ung dung nhìn về phía hai người.
Nhìn thấy anh ta, Bạch Dương cảm giác như bị bắt gian tại trận, xấu hổ không thôi, không cẩn thật liền lẩm bẩm chửi thề một tiếng, cô nhanh chóng kéo Lăng Nhã Khiết ra một bên.
“Khiết à, sao lại là bác sĩ nam? Lại còn là anh ta nữa? Thế Vỹ nhà cậu có ý gì đây hả?” Bạch Dương liếc xéo Nhã Khiết một cái, có chút không tình nguyện bước vào phòng.
“Tớ cũng không biết là anh ta! Thật đấy!” Lăng Nhã Khiết nhún nhún vai, quả thật chuyện này cô vô can.
“Cậu biết tớ và anh ta vốn dĩ không ưa nhau rồi mà! Bảo tớ bây giờ phải làm sao đây?” Bạch Dương khó khăn nói, trước tình huống này cô đột nhiên cảm thấy ngại ngùng vô cùng.
“Dương, cũng đã lâu rồi cậu không gặp anh ta, cậu sợ cái gì chứ? Bây giờ cả hai đều đã là người trưởng thành rồi, những chuyện thời gà bông còn đáng để đưa ra so đo tính toán sao?” Nhã Khiết xoáy sâu vào vấn đề mà Bạch Dương đang lo lắng.
“Nhưng mà…”
“Không nhưng gì nữa, bây giờ anh ta là bác sĩ, còn cậu là bệnh nhân. Được chưa?”
Quả thực không phải Bạch Dương sợ anh ta, cô sợ chính là sợ anh ta thấy bộ dạng của mình bây giờ. Bạch Dương của quá khứ trong mắt anh ta là một người tồi tệ, thảm hại, hiện tại càng thảm hại hơn.
Sau một hồi suy nghĩ đắn đo, Bạch Dương hít một hơi, tinh thần đột nhiên hưng phấn đến dọa người, miệng nở nụ cười, lớn tiếng nói với Lăng Nhã Khiết.
“Đi thôi! Cậu nói đúng! Bạch Dương này chẳng có gì mà phải sợ anh ta! Anh ta chỉ là bác sĩ mà thôi! Vào trong thôi!”
---------------------------------------------Mạc Anh----------------------------------------------
Vừa đặt chân vào cửa, khuôn mặt thư sinh điển trai liền đập vào mắt Bạch Dương, nụ cười trên môi anh ta, đôi mắt híp lại không thấy mặt trời mỗi khi cười của anh ta, theo nhận xét của chúng bạn là tỏa nắng tràn đầy ấm áp thì khi lọt vào mắt của Bạch Dương, là vạn lần vô lại, vạn lần bỉ ổi.
“Bạch Dương từng bước tiến đến ngồi trước mặt anh ta, mỗi một bước chân, từng hình ảnh trong quá khứ lại hiện lên trong đầu cô. Người đàn ông này, từng là bạn thơ ấu của cô, thanh mai trúc mã của cô, và cũng là… mối tình đầu của cô – Đỗ Khuất Minh.
Bạch Dương cố gắng kìm nén, không khí lúc này thật gượng gạo, suy nghĩ này không ngừng thúc đẩy trong đầu, cô phải mở lời trước.
“Chào anh! Tôi là Hạ Bạch Dương, tôi đến khám sản!”
“Tôi biết. Hồ sơ của cô ở đây!” Đỗ Khuất Minh nhìn chằm chằm Bạch Dương, tay huơ huơ phiếu đăng ký khám trước mặt cô, quả thật là trêu ngươi.
“Mời anh nhanh chóng khám cho tôi, tôi có việc gấp!”
“Cô Hạ gấp đến vậy sao?” Đỗ Khuất Minh như có như không mà hỏi lại, cảm thán không ra cảm thán!
Bạch Dương dứt khoát trả lời “Phải, rất gấp”, đôi mắt trong suốt không chút do dự nhìn thẳng vào anh ta, vẻ mặt rất kiên quyết, như muốn tuyên bố rằng:’Bà đây là muốn tránh xa anh càng nhanh càng tốt?’
Đỗ Khuất Minh không nói gì, chỉ thấy môi anh ta khẽ nhếch lên một đường cong nhẹ, nhưng cũng đủ thấm vào cơn phẫn nộ của Bạch Dương.
Đỗ Khuất Minh đưa Bạch Dương đi làm một số xét nghiệm, khi anh ta yêu cầu Bạch Dương nằm trên giường kéo áo lên để siêu âm, Bạch Dương cứ đứng như trời trồng trước chiếc giường, mãi mà không nằm xuống.
“Cần người đỡ cô nằm xuống sao?” Đỗ Khuất Minh nhắc nhẹ.
“Không cần, tự tôi làm được.” Bạch Dương như cái máy ngoan ngoãn leo lên giường, khe khẽ vén áo lên, để lộ ra phần bụng phẳng lì, làn da trắng sứ mn màng.
Đỗ Khuất Minh đặt ống dò lên bụng cô lướt qua lướt lại, cái chất kim loại mát lạnh khiến cô rùng mình, Đỗ Khuất Minh chỉ nhìn lên màn hình mà không nói gì, nhưng Bạch Dương vẫn luôn có cảm giác một sinh linh bé bỏng đang nằm trong bụng của cô. Đang mơ màng suy nghĩ thì giọng nói của Đỗ Khuất Minh vang lên khiến cho Bạch Dương giật mình.
“Cô…vẫn chưa kết hôn…”
Câu nói hờ hững, như muốn hỏi như đang khẳng định. Bạch Dương không hiểu tại sao đột nhiên anh ta lại hỏi như vậy, miệng cũng bất giác bật ra:
“Phải… tôi còn độc thân.“
Tay của Đỗ Khuất Minh đang di chuyển trên bụng của Bạch Dương khựng lại trong tích tắc ngắn ngủi, nụ cười ấm áp lại hiện hữu trên khuôn mặt điển trai, nhanh đến nỗi Bạch Dương không thể nhìn ra sự thay đổi của anh ta.
Đỗ Khuất Minh dừng tay, gom đồ lại, trong lúc Bạch Dương ngồi dậy chỉnh trang phục thì đột nhiên anh ta lại hỏi cô “Tại sao cô không hỏi tôi?”
Nếu như không phải trong phòng chỉ có hai người thì Bạch Dương sẽ nghĩ là mình đã nghe nhầm, anh ta vẫn chăm chú xếp lại đồ nghề, rất bình thản. Bạch Dương đơ người trong giây lát, vừa định há miệng nói thì anh ta lại ngẩng đầu lên, mặt đanh lại, quăng cho cô một câu: “Thôi bỏ đi…” rồi quay người đi thẳng ra ngoài, để lại Bạch Dương ngơ ngác đứng đó mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Người đàn ông này, tại sao bây giờ tính cách của anh ta lại khó hiểu đến vậy. Anh ta đang dậy thì muộn sao? Lời nói, cử chỉ thật sự rất khiến cho người khác khó chịu.
Bạch Dương bước ra phòng khám thì đã thấy Đỗ Khuất Minh ngay ngắn đạo mạo ngồi bên bàn làm việc, biểu cảm lại rạng rỡ, vui vẻ, trái ngược hoàn toàn với biểu cảm khi ở một mình với cô.
Bạch Dương bỗng nhiên cảm thấy khí huyết không thể lưu thông, nghe anh ta đọc một nùi kết quả xét nghiệm càng khiến cô đau đầu hơn, cô nổi cáu, chưa đợi anh ta nói hết đã chặn họng anh ta: “Nói tóm lại là tôi có thai hay không?”
Đỗ Khuất Minh lại nhìn cô, anh ta lại cười, cô thật sự ghét cay ghét đắng cái nụ cười giả tạo đó, nụ cười này vốn đã từng rất hài hòa khi ở trên khuôn mặt rạng rỡ của anh ta, nhưng đối với cô bây giờ, quả thực vô cùng chán ghét.
“Được rồi, chắc là cô mang thai lần đầu nên tâm trạng có lo lắng, phấn khích. Đây là kết quả, chúc mừng cô đã mang thai, thai nhi đã được năm tuần tuổi….”
Bạch Dương sững người, sự chán ghét trong lòng cũng đột nhiên tan biến, trong đầu cô bây giờ chỉ nghĩ đến năm chữ “thai nhi… năm tuần tuổi…”
Không biết là do quá đỗi vui mừng hay là do muốn đi khỏi đó thật nhanh, Bạch Dương chỉ biết đi ra khỏi đó, cô cứ thế đi hết con đường, đi thẳng ra đến cổng bệnh viện mới ý thức được mình đang làm gì, bỏ mặc Nhã Khiết ở lại phía sau.
Đỗ Khuất Minh chăm chú nhìn về phía cửa, nơi mà cô gái kia vừa khuất dạng, nụ cười cũng dần dần tan biến. Lăng Nhã Khiết cũng chỉ hỏi qua loa rồi vội vàng đuổi theo Bạch Dương.
Buổi khám bệnh diễn ra như thế nào, Nhã Khiết thật sự không rõ, nhưng cô cũng có thể nhìn ra, biểu cảm của hai người bọn họ đều có sự chuyển biến khi bước ra khỏi phòng siêu âm. Đúng là oan gia ngõ hẹp, Lăng Nhã Khiết đột nhiên cảm thấy xót xa cho Bạch Dương.
---------------------------------------
Comment và theo dõi truyện nhé