(Bdương - Tyết) Vì Em Là Vợ Anh

Chương 9: Chương 9: Oan gia ngõ hẹp




(BẠCH DƯƠNG - THIÊN YẾT) VÌ EM LÀ VỢ ANH

AUTHOR: MẠC ANH

CHƯƠNG 9: OAN GIA NGÕ HẸP

Đang loay hoay thì thấy cậu nhóc Poodle trong lòng không ngừng quẫy đuôi, Bạch Dương thả nó xuống thì thấy anh chàng bốn chân lon ton chạy về phía một cô gái trẻ đang vừa đi vừa gọi “Bảo Bảo”. Gặp được chủ cậu chàng nhảy cẫng lên, không ngừng vẫy đuôi, cô gái trẻ cũng mừng rỡ ôm nó vào lòng. Bạch Dương đang định xoay người đi thì cô gái đó lại bước tới.

“Chào chị! Em đã nghe mọi người nói qua chuyện lúc nãy! Cảm ơn chị rất nhiều ạ! Nếu Bảo Bảo mà xảy ra chuyện gì thì em chết chắc!”

“Không có gì! Tôi cũng chỉ là theo phản xạ thôi!”

Cô gái này khá trẻ, khoảng tầm 18, 19 tuổi, theo sau cô ta còn có một người thanh niên khá chững chạc.

“Em đoán là chị hơn tuổi nên em gọi là chị nhé! Thật ra thì đây là bé cưng của anh trai em, anh em thương nó còn hơn cả thương em nữa, nó mà có chuyện gì là em xong luôn.” Cô gái vừa nói vừa lè lưỡi, trên môi luôn nở nụ cười rạng rỡ, nhìn qua cũng cảm thấy rất thật thà, đáng yêu.

“Em tên là Đỗ Khuất Nhi, kia là anh trai em, Đỗ Khuất Minh!”

Cô gái trẻ nhanh nhẹn giới thiệu tên mình, cũng quay đầu nhìn về phía người anh trai đang dần đi tới.

Bạch Dương cũng thuận theo ánh mắt của Đỗ Khuất Nhi, vừa nhìn thấy người đàn ông đó cô liền có chút giật mình, đây chẳng phải là…

“Còn chị, chị tên gì?”

“Hạ Bạch Dương, phải không nhỉ?” Người anh trai sóng đôi bên cạnh Đỗ Khuất Nhi đã nhanh chóng trả lời thay Bạch Dương.

Đỗ Khuất Nhi không khỏi ngạc nhiên khi thấy anh trai hỏi như vậy, ánh mắt của cô gái đặt trên người anh trai hết di chuyển đến Bạch Dương rồi lại đặt trên người anh trai.

“Anh, hai người quen nhau sao? Chị biết anh trai em à?”

Trước câu hỏi của Đỗ Khuất Nhi, Bạch Dương hận không thể đào một cái lỗ mà chui ngay xuống. Cô xấu hổ đưa tay vuốt tóc, cũng không dám nhìn anh chàng Đỗ Khuất Minh kia một lần nào, chỉ nhìn Đỗ Khuất Nhi cười nhẹ.

“À, Chưa…”

“Bọn anh từng gặp nhau, cô ấy là bệnh nhân của anh! Cô Bạch Dương vẫn khỏe chứ!” Đỗ Khuất Minh khẽ nghiêng đầu, miệng nở nụ cười nhẹ cắt ngang lời còn ngay cửa miệng Hạ Bạch Dương, hai mắt ẩn sau cặp đít chai dày không dày mỏng không mỏng kia cũng nhíp lại thành một đường, hết sức gian xảo.

‘Khỏe? Khỏe cái đầu anh? Tôi mới gặp anh trưa nay đấy! Anh không biết nhìn biểu cảm của người khác sao? Không thể phối hợp một chút hả?’ Nội tâm Bạch Dương không ngừng gào thét. Trời ạ, quả thật quá quá xui xẻo, chẳng lẽ hôm nay ra cửa cô lại bước chân phải sao? Lần nào cô bước chân phải ra khỏi cửa chính là lần đó lại có chuyện chẳng đâu vào đâu. Cô vạn lần không muốn gặp lại gã bác sĩ khám thai cho cô trưa hôm nay, nhưng người tính không bằng trời tính, chỉ mới vài giờ đồng hồ cô đã lại chạm mặt anh ta.

Bạch Dương sang chấn tinh thần, quyết không để người bắt nạt mình, nhanh chóng nở một nụ cười giả tạo, Bạch Dương tự luyến tỉnh bơ lên tiếng:

“Ây da, là bác sĩ Đỗ sao? Chà, sao dạo này tần suất gặp anh lại thường xuyên đến vậy nhỉ? Không phải là anh cố ý theo dõi tôi đấy chứ?”

“Cô…”

“Haha, đùa chút thôi mà, sao bác sĩ Đỗ lại căng thẳng quá vậy! Tôi đâu có nói anh giống mấy tên biến thái kia đâu, người đoan chính, nghiêm túc như bác sĩ Đỗ sao có thể so sánh với đám người đó chứ! (Là anh còn không bằng bọn chúng thì có_ Nội tâm Bạch Dương lại không ngừng gào thét) ”

“Dạo này anh thế nào rồi! Gần đây tôi quả thật cảm thấy khỏe lên rất nhiều, cũng là nhờ anh cả đấy, bác, sĩ, Đỗ!”

Không để cho Đỗ Khuất Minh phản ứng, Bạch Dương đã mau mồm mau miệng, tự biên tự diễn một màn bạn cũ trùng phùng, ân huệ lớn lao vô cùng. Ba chữ ‘bác, sĩ, Đỗ’ cũng đi kèm với những cái nheo mắt tựa khinh tựa biếm của Bạch Dương khiến cho Đỗ Khuất Minh cũng phải hạn hán lời.

Anh chàng bác sĩ trẻ vô thanh vô tức, biểu cảm trên khuôn mặt cũng không mấy thay đổi, chỉ là hơi nhếch mép cười, hết sức vô lại.

Nhìn biểu cảm như đang xem kịch hay của anh ta khiến cho Bạch Dương sôi máu, là anh ta đang cố tình chọc tức cô đây mà.

Nói một hồi Bạch Dương cũng không thèm đoái hoài đến Đỗ Khuất Minh nữa, cô liền quay sang cô em gái xinh đẹp kia, hào phóng nở nụ cười phong tình vạn chủng, đôi mắt hồ thu nhấp nháy thoáng liếc qua Đỗ Khuất Minh một cái, nhưng rất nhanh liền quay về trên người cô em, giọng thảo mai:

“Hóa ra em là em gái của bác sĩ Đỗ sao? Hèn gì mới nhìn thấy em chị cảm thấy rất quen. Hai anh em đúng là giống nhau thật đấy?”

“Thật sao ạ? Chị nói em rất giống anh em sao?” Đỗ Khuất Nhi rất hào hứng hỏi lại.

“Đương nhiên rồi, rất giống. Chỉ nhìn thoáng là chị nhận ra ngay.” Hahaha một tràng cười thảo mai lại tiếp tục.

“Chị tài thật đấy! Chị là người đầu tiên có cùng suy nghĩ với em đó. Còn tất cả mọi người mới gặp đều nhận ra anh ấy không phải anh ruột của em, nhưng bọn họ đúng là mắt kém rồi, dù bọn em không phải anh em ruột nhưng lại có rất nhiều điểm giống nhau…”

“Phì..” Một tiếng phì cười thánh thót vang lên.

“Phập!” Tiếng cười ngọt ngào của Bạch Dương vụt tắt, cảm giác như tim vừa bị đâm một dao, mà người cầm cán dường như chính là cái gã đang đứng xem kịch kia.

“Em nói, hai người không phải anh em ruột!” Câu nói tuột ra khỏi miệng Bạch Dương không dễ dàng chút nào, cô cắn răng mỉm cười, miệng nói với Đỗ Khuất Nhi nhưng mắt lại nhìn vào khuôn mặt vô lại đang cười kia.

“Cô Hạ đúng là ‘nhiếp, ảnh, gia, tài, ba! Quả nhiên có cặp mắt tinh tường hơn người khác!”

Quạ

Quạ

Quạ

Anh ta đây là đang đá xéo cô không có mắt nhìn hay sao? Gì chứ “nhiếp ảnh gia tài ba” mà anh ta nói ra cho ai nghe đây, bà đây tự biết điều đó, còn học theo cách nói của bà đây để trả đũa, ăn miếng trả miếng.

Luận về độ vô sỉ, quả thật Hạ Bạch Dương cô không bằng anh chàng bác sĩ này, cô thở hắt một hơi, không muốn dây dưa gì thêm.

“Vậy sao! Cảm ơn anh! Cún cưng của anh đã không sao rồi! Tôi xin phép đi trước! Hai người ngủ ngon!” Vừa dứt lời Bạch Dương liền xoay người muốn đi, nhưng lại bị giọng nói của em gái xinh đẹp cản đường.

“Chị phải về nhà sao? Em có thể mời chị một bữa cơm để cảm ơn không?”

Bạch Dương không quay đầu lại, chân không ngừng bước đều về phía trước, nhưng vẫn đưa tay lên vẫy vẫy, nói vọng lại: “Chuyện nhỏ thôi, không cần cảm ơn! Có duyên ắt sẽ gặp lại! Tạm biệt em gái!”

Bạch Dương ngang tàng, tiêu sái đi khỏi trước tầm mắt của hai anh em nhà bác sĩ, khiến cho một người thì tiếc nuối, một người thì bật cười, thâm tâm đang nghĩ cái gì cũng không ai biết được.

Bạch Dương vừa ra khỏi công viên liền đi đến cửa hàng tự chọn mua thuốc và một vài thứ, vừa lựa đồ vừa lẩm bẩm càm ràm như một bà cô ngốc nghếch. Bạch Dương thật không ngờ mình lại gặp anh ta sớm như vậy! Nghĩ đến chuyện lúc trưa nay gặp anh ta cô lại thấy bực mình, đúng là oan gia ngõ hẹp!

-------------------------------------- MẠC ANH

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.