(BẠCH DƯƠNG - THIÊN YẾT) VÌ EM LÀ VỢ ANH
AUTHOR: MẠC ANH
CHƯƠNG 8: TỚ TỰ LO ĐƯỢC!
Nhìn biểu cảm của Bạch Dương thì cũng đủ biết được là cô vẫn chưa hề nghĩ gì đến chuyện này.
“Dương à? Cậu biết chăm con một mình khó khăn như thế nào mà?”
“Tớ lo được…” Bạch Dương trầm lặng nhìn Lăng Nhã Khiết.
“Bạch Dương, tớ định không nói điều này, nhưng không thể không nói. Cậu biết một đứa trẻ mồ côi cha sẽ phải chịu tủi nhục như thế nào mà? Chẳng phải cậu…” Nhã Khiết chưa nói xong thì Bạch Dương đã gắt lên:
“Đủ rồi! Nhã Khiết! Chuyện này tớ tự lo được!”
Bạch Dương biết mình có chút lớn tiếng, liền nhẹ giọng lảng tránh, cô thật sự không muốn nói tới chuyện này: “Tớ cần chút thời gian để sắp xếp lại mọi thứ. Xin lỗi cậu, tớ thấy hơi buồn ngủ rồi, mai cậu lại qua chơi với tớ nhé!”
Lăng Nhã Khiết thở dài một cái, cô thu dọn đống trái cây trên bàn để vào tủ lạnh, hâm nóng lại đồ ăn rồi mới cầm túi xách lên.
“Cậu nhớ ăn tối rồi hẵng ngủ, tớ đã hâm nóng đồ ăn rồi! Mai tớ lại qua!”
Bạch Dương ngẩng đầu lên cười gượng, cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Lăng Nhã Khiết. Những lúc như thế này Bạch Dương luôn cảm thấy xấu hổ với Nhã Khiết, xấu hổ với sự mạnh mẽ trong con người cô ấy, điều mà cô không có được.
Bạch Dương thừa biết ý của Nhã Khiết là gì, cô cũng thừa biết là cô ấy chỉ muốn tốt cho mình, và hơn ai hết cô là người hiểu ba chữ “mồ côi cha” đáng sợ thế nào.
Không cần nói gì nhiều, bởi chính bản thân của Bạch Dương đã từng như thế, mẹ đã từng nuôi nấng cô mà không có bóng dáng của người cha, khoảng thời gian đó thật sự rất khó khăn. Nhưng điều đáng sợ hơn chính là tâm hồn non nớt của đứa trẻ sẽ bị tổn thương, tổn thương nghiêm trọng hơn những gì mà người lớn lầm tưởng.
Trời đã về đêm, Bạch Dương chẳng còn tâm tình nào mà ăn uống, nhưng nhìn nồi canh gà mà Lăng Nhã Khiết bỏ công sức nấu cả buổi, Bạch Dương cũng cố ăn được một chén.
Nằm trên giường suốt 3 giờ đồng hồ, lăn qua lăn lại mà vẫn không ngủ được. Nhìn lại thì đồng hồ đã điểm 11h tối rồi, hoặc là cô đã quá quen với guồng quay của công việc đến mức rảnh rỗi một chút liền thấy không quen hoặc là cô đang bước vào giai đoạn nhạy cảm của chị em phụ nữ đang mang thai. Rốt cuộc cũng không thể nằm tiếp được nữa, Bạch Dương bật dậy, mở tủ lấy ra một chiếc áo thun và quần jean ôm, vừa ướm trước gương, thầm nghĩ những bộ trang phục như thế này chuẩn bị vào góc tủ rồi, chi bằng chơi hết đêm nay!
Thành phố càng về đêm lại càng nhộn nhịp, Bạch Dương rất thích cái không khí ấm áp gần gũi như thế này, cô thích cái cảm giác được ngồi trong những quán cóc ven đường, thưởng thức một ly café sữa đá đậm đà, hay ăn một tô phở đêm đậm chất Hà Nội. Cô rất thích ngắm nhìn những cặp đôi trẻ tuổi, những cô cậu sinh viên, tay trong tay cùng nhau đi dạo phố đi bộ, những nụ cười ngây thơ hồn nhiên ấy như cả thời thanh xuân của cô.
Bạch Dương chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, chậm rãi đi dọc con đường gắn đèn sáng rực. Không khí của năm mới vẫn còn vương vấn đâu đây, nhiều cửa hàng vẫn còn trang trí “Happy New Year!”, quả thật không ở đâu tốt đẹp bằng quê hương, nơi mình sinh ra và lớn lên, dù có đi đến đâu, mỗi người cũng đều có nơi để tìm về.
Đang cười ngẩn ngơ với loạt hồi ức của tuổi trẻ ùa về thì Bạch Dương liền bị gây chú ý bởi một chú chó Poodle cưc kỳ đáng yêu, cậu chàng đang đuổi theo quả bóng hơi thủy thủ mặt trăng mà cô bé kế bên làm rơi. Bạch Dương tính lại gần cậu nhóc thì phía trước liền có tiếng còi xe inh ỏi, một đoàn thanh niên rú ga đang đi về phía chú chó, mà cô bé kia không biết từ lúc nào đã chạy ra ôm lấy chú chó nhỏ rồi. Bạch Dương không kịp suy nghĩ gì cả, ngay lập tức chạy tới ôm lấy bé gái, trọng lượng cả cơ thể dồn về phía trước khiến cả hai người lăn mấy vòng.
Đám đông bỗng chốc trở nên hỗn loạn vì sự cố bất ngờ này. Bé gái nằm trong lòng Bạch Dương tay vẫn ôm cậu nhóc Poodle, nhưng vì quá sợ hãi mà khóc lên. Mọi người cùng xúm nhau lại đỡ Bạch Dương đứng dậy, mẹ của cô bé đứng gần đó vội vã chạy tới, nhìn thấy con mình không có chuyện gì liền ríu rít cảm ơn Bạch Dương. Ai nấy đều vô cùng tức giận với hành động của đám thanh niên đó, con đường này vốn là dành cho người đi tản bộ, vậy mà bọn họ còn lạng lách, phóng nhanh vô phép vô tắc như vậy. Bạch Dương chỉ cười, khi cô chuẩn bị đi thì bé gái chạy tới níu lấy tay áo cô, cô bé hồn nhiên nói:
“Cô ơi! Cô có đau lắm không?”
“Cô không sao! Lần sau cháu nhớ cẩn thận hơn nhé! Về với mẹ đi, mẹ đang đợi cháu đấy!” Bạch Dương ngồi xuống, khẽ vuốt khuôn mặt bầu bĩnh của con bé, cô đoán nó cũng khoảng 4, 5 tuổi, thật là đáng yêu. Bạch Dương đột nhiên nhớ ra, chính mình cũng đang mang thai, con của cô sau này khi ra đời, chắc chắn cũng sẽ xinh đẹp, khỏe mạnh như vậy. Nhìn cánh tay xây xát cô mơi chợt nhận ra khoảnh khắc vừa rồi cô đã quên mất là chính mình đang mang thai. Lời nói lúc chiều của cô với Nhã Khiết quả thật đúng là bồng bột, mới vài tiếng đồng hồ thôi cô đã khiến mình bị thương như thế này rồi, liệu rằng câu nói ‘tự lo được’ của cô sẽ thực hiện được đến đâu đây? Cũng may chỉ là xây xát bên ngoài, nếu không cô thật sự điên mất.
Cô bé con nắm lấy tay Bạch Dương, nhìn vào đôi mắt to tròn ngây thơ của con trẻ khiến cho Bạch Dương dịu đi ít nhiều nỗi đau đớn ngoài da.
“Con thấy cô đi theo nó, lại thấy nó chạy xa nên mới ra ôm nó về cho cô! Giờ con trả nó cho cô! Cô hãy đi theo nó gần hơn nữa nhé! Con về đây!”
“Ơ, nhưng mà…”
Con bé đưa chú chó nhỏ vào lòng của Bạch Dương, nói rồi chạy đi luôn. Bạch Dương lúc này mới hiểu ra, lúc nãy cô bị ngã xuống đường khiến cả cánh tay tê rần, bây giờ lại vướng phải cậu nhóc Poodle này, thật sự không biết phải làm sao.
---------------------------------- MẠC ANH