Anh làm tổn thương mẹ một cách ác ý như thế, cô không cách nào tha thứ như vậy được.
“Bạn của mẹ à? Là bạn nào của mẹ thế?” Lâm Vân Thanh nghi ngờ.
Lần này tìm Du Ánh Tuyết, bà ấy đã liên hệ với tất cả bạn bè có thể liên lạc trước kia nhưng ai cũng không biết tin tức của Du Ánh Tuyết, chớ nói chi là giúp bà ấy nhận nuôi Du Ánh Tuyết.
“Chính là người mẹ từng nhắc đến… Kiều Phong Khang” Nhắc đến tên của anh thì trái tim của Du Ánh Tuyết vẫn còn đang đau đớn.
Lâm Vân Thanh trợn trừng mắt nhìn cô: “Con nói ai?” Bà ta không thể tin được.
“Con… Được cậu Phong Khang nuôi lớn sao?” Lâm Vân Thanh lắc đầu liên tục, vừa giống không thể tin nhưng lại giống như đang sợ hãi.
“Không… Bọn họ nhất định là cố ý, nhất định không có lòng tốt. Ánh Tuyết, mặc kệ trước kia Kiều Phong Khang đối xử tốt với con bao nhiêu thì bây giờ mẹ cũng không thể để con ở cùng cậu ta…”
“Mẹ, sao mẹ lại sợ chú ấy như thế? Chú ấy không phải bạn của mẹ và cha sao?”
“Không phải! Từ trước tới giờ chúng ta không phải là bạn bè gì hết, cậu Phong Khang là..” Nói đến đây, ánh mắt bà nhìn thẳng vào Du Ánh Tuyết, bà ấy muốn thốt ra nhưng lại gắng kiềm chế lại.
“Là chuyện đã qua rồi, con không cần biết gì cả. Con chỉ cần biết rằng cậu ta vốn không phải bạn của mẹ. Nếu là bạn bè thì cậu ta cần gì làm tổn thương mẹ chứ?” Câu cuối cùng đã đâm vào lòng Du Ánh Tuyết.
Nước mắt cô lại rưng rưng trên làn mi.
“Cô Ánh Tuyết, bà Vân Thanh nên nghỉ ngơi rồi. Bác sĩ có dặn không được để cảm xúc của bà ấy quá kích động, muốn sống tốt cần tĩnh dưỡng mới được.”
Y tá đẩy cửa vào nhắc nhở. “Được, tôi đã biết, cảm ơn.” Du Ánh Tuyết hoàn hồn, cô hít hít mũi rồi lau nước mắt trên mặt mình, sau đó rút khăn giấy lau sạch sẽ cho Lâm Vân Thanh.
“Mẹ, mẹ ngủ một lát đi. Con đi mua cơm cho mẹ.”
“Đừng mua, mẹ đã ăn rồi. Con thì sao? Con đã ăn chưa?”
Làm sao hiện tại Du Ánh Tuyết còn tâm trạng ăn uống chứ?
“Ừm, con cũng đã ăn rồi.” Lâm Vân Thanh ngủ thiếp đi.
Nhưng ngủ không được ngon giấc.
Dù ở trong mơ cũng như có thứ gì đó cực kỳ ác độc quấn lấy bà ấy, khiến hô hấp của bà nặng nề, mi tâm đổ mồ hôi lạnh.
“Đừng… Đừng qua đây! Đừng làm tổn thương tôi, đừng làm tổn thương Ánh Tuyết!”
Bà ấy thốt lên vài tiếng, bàn tay vô thức nắm chặt ga giường bên dưới.
Du Ánh Tuyết ngồi ở một bên ngủ thiếp đi bị đánh thức.
Nhìn thấy dáng vẻ đau khổ không chịu nổi của mẹ, sau khi cô hết ngạc nhiên thì lập tức duỗi tay ra nắm chặt tay mẹ mình.
“Mẹ đừng sợ, con ở đây… Ánh Tuyết ở đây, Ánh Tuyết không hề bị thương, con cũng sẽ không để mẹ bị thương…”
Dường như giọng nói lẩm bẩm của cô đã được Lâm Vân Thanh nghe thấy.
Lúc này cảm xúc bà ấy mới thoáng buông lỏng hơn một chút.
Sau một hồi, trong phòng bệnh lại truyền tới tiếng hít thở đều đều.
Cuối cùng bà ấy cũng ngủ thiếp đi. Thế nhưng mà…
Du Ánh Tuyết ở trong phòng bệnh lại không còn buồn ngủ.
Cô giật mình lo lắng nhìn mẹ, cô lại không nhịn được nghỉ, rốt cuộc mấy năm nay mẹ đã chịu đựng sự tra tấn thế nào mới có thể ngay cả ngủ cũng không thể ngủ ngon giấc được?
“Cậu Phong Khang” trong miệng bà ấy là ác ma khiến bà sợ hãi. Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện đều có liên quan đến anh?
Cha mẹ không phải bạn của chú Phong Khang, vậy tại sao chú Phong Khang lại nhận nuôi mình?
Cô vẫn luôn biết điều ấy.. Thế nhưng mà…