Anh không trả lời cô ta mà còn căn dặn.
– Nhân viên phục vụ sửng sốt, cô ta có chút không rõ ý của anh. Anh nhíu mày, thấy đối phương không nhúc nhích mới nóng nảy gầm nhẹ một tiếng: “Lấy dĩa mau!”
“Hả? À! Tôi đi ngay!” Nhân viên phục vụ bị dọa sợ cho nên không dám chậm trễ giây nào, cô ta lập tức quay người đi đến nhà bếp.
Kiều Phong Khang cúi đầu nhìn bánh kem trên mặt đất.
Hình ảnh bọn họ ôm nhau trong phòng bếp tối hôm qua còn rõ ràng như thế. Vậy mà hiện tại…
Rất nhanh nhân viên phục vụ đã lấy dĩa tới. Anh ngồi xổm người xuống hốt bánh kem đã nát bét tan tành vào trong dĩa.
Bánh kem rất dễ nát. Cho nên…
Mỗi một động tác anh đều rất cần thận.
Cẩn thận giống như đang nhặt một món đồ quý giá nhất.
Đây là lần đầu tiên cô bé kia làm bánh kem cho anh đấy…
Anh quẹt một miếng kem bỏ vào trong miệng.
Rõ ràng rất ngọt, thế nhưng mà…
Nó lại giống như nước mắt đắng chát trong lòng anh...
Anh lại cầm một miếng lên nếm thử. Nhân viên phục vụ thốt lên một tiếng: "Anh Phong Khang à, bánh kem này đã bị dơ, anh không thể ăn đâu! Nhà hàng chúng tôi đã chuẩn bị bánh kem mới cho anh rồi.”
"Im miệng cho tôi!" Kiều Phong Khang thấp giọng khiển trách một câu, giọng nói của anh lạnh lùng không chút độ ẩm.
"..." Nhân viên phục vụ lập tức ngậm mồm không dám nói nữa.
Rất lâu sau đó...
Trong nhà hàng, chỉ có một mình anh ngồi cạnh cửa sổ cúi đầu nhìn ra ngoài.
Đồ ăn nóng bưng lên rồi nguội lạnh, anh cũng không động đũa vào
Lại bưng xuống hâm nóng, bưng lên để nguội lạnh, anh vẫn không động đũa.
ở một bên khác. Du Ánh Tuyết quay lại phòng bệnh lần nữa, cả người cô hồn bay phách lạc, tinh thần hoảng loạn.
Lâm Vân Thanh đã đợi rất lâu, cuối cùng cũng đợi được cô quay trở về. Thấy bộ dạng này của cô thì lòng bà ấy vừa buông lỏng đã căng thẳng lên.
“Ánh Tuyết, con đi tìm cậu Phong Khang à? Có phải cậu Phong Khang lại ăn hiếp con không?” Lâm Vân Thanh nắm tay Du Ánh Tuyết thật chặt rồi vội vàng tra hỏi.
Lúc này Du Ánh Tuyết mới hoàn hồn, đối mặt với ánh mắt lo lắng của mẹ thì cô không nói gì mà chỉ cúi đầu chui vào lòng bà ấy.
Hai tay cô ôm eo bà. “Ánh Tuyết à?” Lâm Vân Thanh lo lắng sờ đầu của CÔ.
“Con không sao. Chẳng qua con cảm thấy đột nhiên có mẹ… Thật sự rất tốt…”
Cho nên..
Từ nay về sau cô không còn mồ côi nữa. Nhưng cô vẫn có chút không quen…
Từ nay trở đi cô có thể khóc trong lòng mẹ.
Mẹ sẽ mãi mãi tha thứ và chấp nhận mình.
Còn chú Phong Khang…
Nghĩ đến câu “Tôi có thể cho em cũng có thể lấy lại” thì cô vẫn cảm thấy lòng đau như dao cắt, trong lúc nhất thời nước mắt càng chảy ra càng nhiều.
Lâm Vân Thanh không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy Du Ánh Tuyết khó chịu như vậy làm trong lòng bà ấy cũng không dễ chịu.
“Là mẹ có lỗi với con… Do mẹ không tìm được con sớm hơn mới khiến con chịu nhiều ấm ức như vậy.”
“Mẹ, mấy năm này mẹ ở đâu, tại sao bây giờ mẹ mới tới tìm con?” Du Ánh Tuyết hơi ngẩng đầu lên nhìn bà ấy.
Trong con người của Lâm Vân Thanh xẹt qua chút đau đớn. Bà ấy thở dài, giơ tay lên sờ khuôn mặt rơi đầy nước mắt của Du Ánh Tuyết.
“Mấy năm nay mẹ vẫn luôn nhớ con, mẹ cũng rất muốn tìm con. Thế nhưng mà… Mẹ có nỗi khổ trong lòng khó mà nói ra. Thôi, đừng nói về mẹ nữa, nói một chút về con đi…”
Lâm Vân Thanh rưng rưng nước mắt nhìn Du Ánh Tuyết: “Có phải mấy năm nay con đã chịu nhiều đau khổ không? Nói cho mẹ nghe xem.”
“Không có…” Du Ánh Tuyết nắm chặt tay Lâm Vân Thanh: “Con được bạn của mẹ nhận nuôi, cho nên… Con sống rất tốt. Người nhận nuôi con cũng đối xử rất tốt với con…”
Nói đến đây thì trong lòng Du Ánh Tuyết càng đau đớn hơn.
Cô biết anh tốt với mình.
Cô vẫn luôn biết điều ấy.. Thế nhưng mà…