Tấm card sắc bén cứa một đường trên ngón tay anh.
Nhưng hàng lông mày của anh vẫn chưa từng thả lỏng, ánh mắt lạnh lùng lo lắng nhìn chằm chằm vào cô, tròng trắng mắt càng lúc càng đỏ sậm.
Không biết qua bao lâu.
Cửa phòng bệnh bị kéo ra rồi bị đóng lại.
Nhưng Du Ánh Tuyết vẫn còn đứng ngây người tại chỗ, không thể cử động.
Trong nháy mắt… Lòng cô giống như bị khoét mất một lỗ.
Từng cơn gió thổi qua như cuốn hết cảm xúc trong lòng cô, chỉ để lại một mảng trống rỗng.
Cắt đứt quan hệ? Cô không muốn… Tuy rằng chuyện anh giấu cô làm mẹ bị thương khiến cho cô vô cùng, vô cùng tức giận.
Nhưng mà nếu hoàn toàn cắt đứt quan hệ với anh, vậy cô không thể nào làm được! Chỉ cần ngẫm lại, cô sẽ cảm thấy khó chịu… Nhưng mà ở trước mặt mẹ, cô lại không thể không làm như vậy.
Còn anh, anh đi thật sao? Kiều Phong Khang đi rồi, cả ngày Du Ánh Tuyết đều ngẩn ngơ.
Lâm Vân Thanh nhìn thấy vậy thì trong lòng vô cùng lo lắng.
Căn bản là bà ấy không lường trước được tình cảm giữa hai người bọn họ thật ra không đơn giản chỉ là cha và con gái nuôi.
Nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Du Ánh Tuyết, trong lòng Lâm Vân Thanh không đành lòng.
Ngang ngược chia rẽ một đôi tình nhân đúng thật là hành động quá tàn nhẫn.
Có điều, chỉ cần nhớ đến bà cụ nhà họ Kiều, cảm giác không đành lòng trong tim Lâm Vân Thanh cũng giảm bớt, lòng cũng cứng rắn hơn rất nhiều.
Cùng ngày, Phùng Linh Nhi gọi điện thoại cho cô, nói là bạn học hẹn tối đến hội sở chơi, còn có mấy cậu ấm học làm ông chủ nữa.
Du Ánh Tuyết không thấy chút hứng thú nào vì thể tìm đại cái lý do để từ chối.
Kết quả, khoảng chừng hơn chín giờ tối, Phùng Linh Nhi lại gọi đến một lần nữa.
“Du Ánh Tuyết! Cậu đến đây nhanh đi” Giọng nói của cô ấy ở đầu bên kia vô cùng kích động.
Du Ánh Tuyết không còn chút sức lực nào, đứng ở cửa sổ yếu ớt nói với cô ấy:
“Tớ thật sự không đi đâu, các cậu chơi đi” “Du Ánh Tuyết, bạn trai cậu đến.
đây! Tớ vừa mới nhìn thấy anh ta đang trong một phòng với một cô gái rất xinh đẹp.
Cậu nhanh đến đây nhìn xem” Những người ở đầu dây bên kia đang điên cuồng gào thét.
Du Ánh Tuyết ngẩn ra, tầm mắt thê lương nhìn chằm chằm bóng tối dưới lầu.
Anh… đang ở cùng với người phụ nữ khác? Là Tô Hoàng Quyên sao? “Tớ không đi, các cậu chơi tiếp đi” Rồi cô không nói thêm gì nữa mà nhanh chóng cúp điện thoại.
Chuoqng 152
Cô ngồi ở mép giường quạt cho mẹ vài cái, trong lòng đầy sầu muộn.
Rồi lại mở TV lên.
Vì mẹ đã ngủ nên cô mở âm thanh rất nhỏ, nhưng mà trong lòng cô làm thế nào cũng không thể yên tĩnh được.
Cuối cùng cô không có cách nào nghĩ thêm gì nữa, cầm lấy túi xách và đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh.
Trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh anh và người phụ nữ khác ở bên nhau.
Hình ảnh đó tra tấn cô đến phát điện luôn rồi.
Đúng, cô ghen tị! Ngày hôm qua hai người đã cãi nhau ầm ĩ, hôm nay lại gần như cắt đứt quan hệ, nhưng mà chỉ cần nghĩ đến việc anh ở cạnh người phụ nữ khác, cô lại không cách nào bình tĩnh nổi.
Sao anh lại có thể tìm thấy niềm vui mới nhanh như vậy? Du Ánh Tuyết lái xe đến chỗ Phùng Linh Nhi nói.
Cô mới đi vào, tất cả các bạn học đều nhìn về phía cô.
Nếu trước kia là ánh mắt hâm mộ, vậy thì giờ phút này tất cả đều trở thành ánh mắt đồng cảm.
Phùng Linh Nhi tức đến phát ngất:
“Tớ vừa nhìn thấy anh ta ôm người phụ nữ khác vào phòng 808.”
“Tớ nói rồi, đàn ông lớn tuổi đều không đáng tin cậy đâu.
Du Ánh Tuyết, tớ khuyên cậu nên nhanh chia tay đi”“Chia gì mà chia chứ, từ trước tới nay đàn ông thường gặp dịp thì chơi nhiều như vậy.
Chỉ cần anh ta đối xử tốt với cậu, tớ cảm thấy cậu nên nhắm một mắtmở một mặt đi.
Bây giờ người đàn ông tốt như thế khó tìm lắm, nếu cậu muốn giống như vật cưng luôn ở bên cạnh mình thì càng thêm khó tìm hơn”- Không muốn khiến cho mình quá mất mặt, nhưng mà giờ phút này, khi Du Ánh Tuyết nghe thấy những lời khuyên này chóp mũi không nhịn được mà dâng lên một sự chua xót.
0 10 Cô hiểu Kiều Phong Khang.
Anh tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện gặp dịp | thì chơi, trước nay anh đều không có hứng thú với phụ nữ.
Nếu anh thật sự cặp kè với một người phụ nữ khác, vậy chứng minh… Người phụ nữ khoác tay anh, ít nhất anh không cảm thấy ghét bỏ cô ta, thậm chí còn có chút thiện cảm.
Chẳng lẽ… Tình cảm của anh, nói bỏ là có thể bỏ liền sao? Hơn nữa… Lại còn bằng tốc độ nhanh như vậy? Du Ánh Tuyết hít sâu một hơi rồi đứng dậy:
“Tớ đến phòng 808” “Muốn tớ đi cùng với cậu không?” Phùng Linh Nhi lo lắng hỏi.
Du Ánh Tuyết lắc đầu:
“Không cần” Phùng Linh Nhi cũng không kiên trì đòi đi cùng.
Dù sao, tình cảm là chuyện của hai người, người ngoài như cô ấy có gấp cũng không giúp được gì.
Bên kia.
Trong phòng bao 808, ba người Hồ Minh Tuấn, Lê Tiến Minh và Trần Thanh Tùng đang ngồi đánh bài.
Mà trong một phòng nhỏ khác, Kiều Phong Khang đẩy hợp đồng và cây bút cho cô gái kiều diễm trước mặt:
“Cô An, rượu đã uống, hát cũng xong, nên chơi thì đã chơi rồi, bây giờ hẳn là thời cơ tốt để ký tên nhỉ? Cô gái trẻ tuổi này chính là danh viện nổi tiếng của thành phố An Lập.
Tuổi còn trẻ mà đã ngồi trên ghế phó tổng giám đốc của An Thiên, được chủ tịch Từ tự mình đề cử đến ký hiệp ước hợp tác với Kiều Thanh.
“Đó là điều đương nhiên” Người phụ nữ cầm bút lên, ký được một chữ thì gác bút xuống.
Cô ta mỉm cười nhìn người đàn ông tuấn tú đối diện:
“Có điều… nếu dễ dàng ký như vậy thì sau này sẽ khó được anh Phong Khang đây ở cạnh phục vụ một lần, chẳng phải là rất đáng tiếc sao?” Vẻ mặt Kiều Phong Khang gần như đã hết kiên nhẫn.