Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 167: Chương 167




Vì cô không muốn bị mất mặt nên còn cố ý giương cao giọng lên:

“Trước đó cháu vẫn còn giận chú đấy”

“Ừm, cháu phải đi ăn cơm rồi.

Tạm biệt.”

Sau đó, cô cũng không chờ phía bên kia Kiều Phong Khang nói thêm câu nào nữa, trực tiếp cúp điện thoại.

Nghe từ trong điện thoại phát ra âm thanh tút tút, một hồi lâu sau, Kiều Phong Khang mới buông điện thoại di động ở bên tai xuống.

Tâm tình lập tức tốt hơn rất nhiều.

Anh không rõ rốt cuộc con bé này có ý định gì.

Nhưng anh cũng cảm nhận được, cô đối với mình, ít nhất không còn chán ghét và mâu thuẫn như là tối hôm qua nữa.

Lấy dì Lý làm cớ, thật vụng về mà.

Đứa bé ngốc.

Du Ánh Tuyết uể oải quay về phòng ăn, ánh mắt ai oán một lần nữa liếc nhìn chiếc bánh ngọt, cuối cùng yên lặng bảo với người làm tạm thời cất vào tủ lạnh.”

Cậu chủ sẽ không trở về ăn cơm chiều sao ạ?” Dì Lý vừa dùng ánh mắt tìm tòi liếc nhìn sắc mặt cô một cái, vừa tiện tay đưa cho cô bát đũa.

“Vâng” Du Ánh Tuyết yên lặng gật đầu rồi uể oải, yếu ớt đáp lại.

Vốn dĩ là phấn khởi bừng bừng, đến lúc này đều đã bị anh hắt cho một gáo nước lạnh mà dập tắt không còn gì.

Hoàn toàn mất hứng.

“Chẳng lẽ cô không nói với cậu chủ là cô đã chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật bù cho cậu ấy?”

“Không có.

“Lễ ra cô nên nói ra chứ.

Cô phải nói với cậu chủ là dù có chuyện lớn bằng trời cũng nhất định phải nhanh chóng trở về.”

Du Ánh Tuyết phồng má:

“Thôi quên đi, cháu cũng không nghĩ muốn làm chậm công việc của chú ấy.”

Cô nói xong, cầm lấy đôi đũa miễn cưỡng lựa đồ ăn ăn, nhưng lại không muốn ăn cái gì.

Từ sáng đến tối, cô vẫn luôn tưởng tượng xem đêm nay nên nói chuyện với anh như thế nào để vừa có thể hòa thuận, không hề cãi nhau, lại vừa khôngmất mặt.

Thậm chí cô cũng đã nghĩ đi nghĩ lại đến vài lần trong đâu.

Nhưng mà hiện tại lại không ngờ tới anh trực tiếp quyết định đêm nay sẽ không trở về.

Thật sự là đáng ghét mà.

Tối hôm qua, anh còn ngược đãi mình, như vậy.

Đến bây giờ, miệng vết thương của cô vẫn chưa hoàn toàn tốt lên, thế mà anh còn không thèm quan tâm tới cô.

Du Ánh Tuyết than thở một tiếng ai oán, tốc độ nhai đồ ăn cũng không nhịn được tăng lên rất nhiều.

Chín giờ tối.

Một chiếc xe hào nhoáng đỗ lại ở trước cửa bệnh viện Gia Đình.

Tài xế bước xuống rồi nhanh chóng mở cửa xe phía sau ra, bà cụ từ trong xe bước xuống.

Ngày hôm nay, bà cụ cố tình chăm chút cách ăn mặc.

Bà cụ thay đổi bộ đồ trông rất đoan trang màu xanh lam, gấu váy dài vừa đúng đến dưới đầu gối.

Trên mũi là một bộ kính mắt được nạm vàng chi tiết, cầu kỳ, làm cho đôi mắt của bà cụ dưới cặp kính kia càng trở nên sắc bén, phong duệ.

Bà cụ xách theo túi xách, ngẩng cao đầu, đi vào phía bên trong của bệnh viện.

Tài xế bước từng bước đi theo ở phía sau.

Từng bước đi của bà cụ đều không hề do dự, bước nhanh thẳng hướng đi tới phòng bệnh vip số 808.

Ngay khi bà cụ vừa mới đi đến cửa thì đã bị ý tá bước tới ngăn cản lại:

“Xin chào bà.

Thật ngại quá, bệnh viện chúng tôi có quy định đặc biệt là nếu không có thông báo từ tổng giám đốc Khang thì ai cũng không được phép tiến vào phòng bệnh”

“Tránh rat” Bà cụ khẽ quát một tiếng, vô cùng khí thế.

Cô y tá trẻ tuổi bị dọa nên hơi sợ hãi.

Nhưng lại nhớ tới dặn dò đặc biệt của bệnh viện, vẫn không dám lùi bước:

“Nếu bà muốn vào thăm bệnh nhân thì làm phiền hãy liên hệ trước với tổng giám đốc Khang đi ạ”

“Thật buồn cười! Tôi có cần phải liên hệ với con tôi trước hay không còn cần tới phiên phải cô dạy bảo sao?” Bà cụ quát lên một câu.

Y tá sửng sốt, bày ra bộ dạng không thể tin được.

Hai mắt cô ấy nhìn chằm chằm đánh giá lại con người bà cụ.

“Cô bé, cô không có mắt sao? Bà cụ đây chính là mẹ ruột của cậu chủ Phong Khang.

Nếu bà cụ muốn đi vào, còn chưa đến phiên cô ngăn cản đâu” Tài xế từng bước tiến lên, trực tiếp gạt người y tá ra.

Trong đầu y tá cũng có chút cân nhắc.

Cô ấy nhìn vào khí thế của bà cụ này cũng biết thân phận của bà ấy tất nhiên sẽ không hề đơn giản.

Mà cô chỉ là một người y tá nhỏ nhoi, đương nhiên sẽ đắc tội không nổi.

Cô ấy rất thức thời, lập tức ngoan ngoãn đưa bà cụ đến đúng căn phòng mà bà ấy muốn.

Rồi chờ sau khi bà cụ đi vào, ngay lập tức cô ấy chạy nhanh tới trước quầy lễ tân và gọi điện thoại.

Bà cụ không hề gõ cửa mà trực tiếp mở cửa phòng bệnh rồi bước vào.

Một trong hai người điều dưỡng đang giúp đỡ Lâm Vân Thanh uống thuốc.

Hiện tại, bà ấy tạm thời còn chưa có thể ngồi xuống được, cho nên thời điểm uống thuốc phải vất vả ngửa cổ rôi cố gắng hết sức nuốt xuống.

Ngay khi viên thuốc và nước vừa được đưa vào trong miệng thì bất ngờ cánh cửa phòng bệnh bị mở ra.

Lọt vào trong tâm mắt của bà ấy chính là vẻ mặt tàn khốc, rét lạnh của bà cụ.

Ngay lập tức sắc mặt Lâm Vân Thanh trắng nhợt.

Trong nháy mắt, mấy viên thuốc vừa được đưa vào trực tiếp mắc kẹt ở cổ họng, lập tức cả khuôn mặt đều đỏ bừng.

“Bà Lâm Thanh, bà không sao chứ?” Ngay lập tức, người điều dưỡng bước tới vỗ nhẹ nhàng ở phía sau lưng của bà ấy.

“Khụ khụ khụ.

’ Lâm Vân Thanh ho mạnh vài tiếng đến chảy cả nước mắt.

Hai tay nắm chặt ga trải giường ở dưới thân, biểu lộ rõ vẻ khủng hoảng từ tận đáy lòng.

“Người này, bà… Một người điều dưỡng khác cũng phát hiện ra bà cụ đang bước vào.

Ngay lập tức, cô ấy chuyển sự chú ý từ trên TV rồi đứng dậy mở miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.