Một người đàn ông như vậy rất quyến rũ.
Thế nên, đó giờ những người phụ nữ trong cửa hàng vẫn đổ dồn mắt về đây.
Du Ánh Tuyết sợ rằng cô giống như họ, lặng lẽ véo vào lòng bàn tay, cảnh. báo bản thân, tuyệt đối không được mô muội. Sau khi ổn định thần sắc, cô chậm rãi đi tới.
Vừa định hỏi anh đưa mình đến chỗ này định bàn chuyện gì, nhưng trước khi cô kịp nói gì, nhân viên bán hàng đã mang tới hơn mười sợi dây chuyền kim cương.
Cái nào cũng rất chói mắt.
“Thưa anh, đây là những mẫu mới trong cửa hàng của chúng tôi. Hàng này có là bản giới hạn, khắp thế giới chỉ có 10 chiếc.”
Anh khẽ gật đầu. Thay vì nhìn những thứ đó, anh quay đầu nhìn Du Ánh Tuyết: “Nhìn xem, em thích cái nào” Du Ánh Tuyết giật mình.
Ý anh ấy là sao cơ?
“Hóa ra là cho chị đây. Thưa chị, chị xem thử xem thích cái nào hơn?” Người phục vụ lập tức nhìn cô cười: “Nếu chị đeo, tôi đề nghị chị thử cái này xem”
Bên kia chọn một chiếc vòng cổ hình giọt nước.
Rõ ràng chính anh giả bộ xa lạ, chính anh là người có ý giữ khoảng cách với cô, thậm chí cô còn chuẩn bị tinh thần, hai người sẽ không bao giờ gặp lại.
– Nhưng bây giờ… Anh đột nhiên đem cô đi lựa chọn trang sức như chưa từng có chuyện gì, rốt cuộc là có ý gì?
Trêu chọc cô sao? Vui lắm sao?
Cô không biết anh cảm thấy thế nào, nhưng cô biết cảm giác bị tung lên ném xuống, khiến cô lo được lo mất, thật sự rất kinh khủng!
Nói xong, cô sẽ đi luôn. Không được lưu luyến, không cho phép lưu luyến!
Nhưng mà…
Trước khi cất bước, cổ tay của cậu đột nhiên bị người đàn ông bắt lấy..
“Ngồi xuống!” Hai chữ đơn giản là mạnh mẽ, không cho trái lời.
“Giám đốc Khang, tôi đến đây với anh để bàn chuyện công việc” Du Ánh Tuyết chật vật.
Nhưng anh không lằng nhằng lâu, buông cô ra, hơi ngả người về phía sau, nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh: “Bảo cô đi theo chọn hộ quà, là chuyện khiến cho nhóm của mấy người khổ sở thế à? Nếu công ty của cô có thái độ phục vụ như vậy, chuyện hợp tác có khi phải xem xét lại. Chỉ là, chỉ vì một vấn đề nhỏ như vậy mà cô lại dám tỏ vẻ thế này. Sếp của cô có biết không?”
“..” Lời nói của anh hàm ý cảnh cáo và đe dọa, ra vẻ ông chủ, Du Ánh Tuyết không nói nên lời.
Anh ta nói đúng, bây giờ cho dù sếp có đứng đây chọn đồ cùng anh, cũng nhất định không dám tỏ vẻ gì.
Cô siết chặt chiếc túi trong tay, vẻ mặt dịu lại, rồi nói: “Nhưng… tôi không cần món quà này chút nào.”
“Tôi không nói là dành cho cô” Anh nhàn nhạt nói: “Cô là con gái, cô hiểu rõ sở thích của con gái hơn, nên để cô chọn. Giờ, đã hiểu rõ chưa?”
Nói xong lời cuối, ánh mặt anh nặng nề nhìn cô.
Du Ánh Tuyết sững sờ trong giây lát.
Quẫn bách. Lúng túng.
Muốn tìm một cái lỗ trên mặt đất để chui vào.
Hóa ra… chỉ là mình tự ảo tưởng…
Nghĩ đến vừa nãy trong khách sạn, anh dịu dàng nói chuyện điện thoại, cảm giác khó hiểu trong lòng, đột nhiên sáng tỏ Thì ra hiện giờ cô đi cùng anh là để chọn quà cho bạn gái anh. Thế mà lại mặt dày cho rằng mua cho cô.
Thật nực cười … Thật ngu xuẩn…
Ngay cả nhân viên bên cạnh cũng không nhịn được cúi đầu cười.
Không biết tại sao, đầu mũi đột nhiên hơi chua xót.