Cô chọn bừa một trong số đó, nói: “Thế lấy cái này đi, viên kim cương đủ lớn, bạn gái của giám đốc chắc chắn sẽ thích nó.”
Bạn gái? Anh nhướng mày.
Không kiềm được liếc cô lâu hơn, nhưng lại thấy đầu cô luôn cúi xuống, tóc tán loạn che mất nửa khuôn mặt đổi nhỏ nhắn, khiến anh không nhìn ra được cảm xúc của cô lúc này.
“Anh có lòng đi chọn quà cho bạn gái, sao cô ấy lại không thích được. Hơn nữa, mắt chọn đồ của chị đây cũng rất tốt”.
Nhân viên bán hàng đáp lại bằng một nụ cười.
“Gói lại đi.”
Kiều Phong Khang chỉ giao thẻ mà không hề hỏi giá cả.
“Được, Anh chờ một chút. Đúng rồi, bên chúng tôi có chuẩn bị thiệp. Cho tôi hỏi tên bạn gái của anh được không?”
Một câu lại một câu “bạn gái, anh không sửa gì.
Chỉ nói: “Lăng Ái Xuyên.”
Tên lạ. Du Ánh Tuyết đau nhói trong lòng, bốn năm rồi mà nỗi đau vẫn còn rõ nét như vậy.
“Được rồi. Thưa anh, phiền anh nhập mật mã”
Kiều Phong Khang đứng dậy. Một lúc… Du Ánh Tuyết vẫn sững sờ tại chỗ, ánh mắt rơi vào sau lưng người kia, ánh mắt chợt nhòe đi.
Đột nhiên, không chờ thêm được giây nào nữa, cầm lấy túi, xoay người bước ra khỏi cửa hàng trang sức.
Bên ngoài trung tâm mua sắm rất sôi động.
Đập vào mắt là ánh đèn lung linh cùng dáng người ở khắp mọi nơi. Giữa phố thị phồn hoa, sặc sỡ muôn màu, phản chiếu trong mắt cô, là một sự tĩnh mịch và xám xịt chết chóc.
Du Ánh Tuyết lang thang trên phố trên đôi giày cao gót. Gió quá mạnh khiến cô hơi chật vật. Cô ôm lấy mình, đi về phía trước không mục đích.
Trong lòng vô cùng đau đớn. Đau tới mức ứa nước mắt.
Hẳn là đói quá rồi! Dạ dày lại bắt đầu hành!
Dừng lại trước quầy hàng, gọi vài xiên cá viên. Rõ ràng là anh không có cảm giác thèm ăn, nhưng cô buộc mình phải nuốt xuống.
Nhai một cái đã thấy đắng.
Nước mắt rơi từng giọt không báo trước.
Đột nhiên cảm thấy sức lực bị rút hết, chỉ có thể nhếch nhác ngồi xổm ở ven đường, như một kẻ lang thang tội nghiệp, thẫn thờ nhìn dòng người qua lai.
Người ra kẻ vào, đủ kiểu thăm dò nhưng cô không phát hiện được gì.
“Cô bé, sao con lại khóc ở đây? Đừng khóc nữa, lau nước mắt đi” Bà chủ bán cá viên không nhìn nổi nữa, nói giọng địa phương, nhét khăn giấy vào tay cô.
Cô cười: “Con không khóc đâu. Cô ơi, chả cá của cô cay quá, làm con ứa nước mắt”
“Con bé này, nói linh tinh. Chả cá này ngọt.”
“… thật sao?” Đầu lưỡi cô tê dại từ lúc nào, thậm chí không thể nếm được vị cay hay ngọt?
Điện thoại di động của cô đổ chuông.
Định thần lại, cô đặt cá viên sang một bên, lau sạch đi vết ướt trên mặt, nhưng khi nhìn thấy dãy số nhấp nháy trên màn hình, nước mắt vừa mới lau lại trào ra.
Ngược lại, càng ngày càng dâng cao.
Khịt khịt mũi, cô bướng bỉnh ngẩng khuôn mặt nhỏ đối diện với gió lạnh.
Để gió cuốn đi những giọt nước mắt, điện thoại vẫn reo.
Bấm nút trả lời, áp nó vào tai.
“Alo, xin chào, xin hỏi ai đấy ạ?” Cô cố tình cao giọng lên độ tám, vì sợ làm lộ ra sự khàn khàn trong giọng nói của mình.
Bên kia… Giọng còn giá hơn cả gió lạnh. “Không nhớ số?”
“À, giám đốc Khang” Cô làm ra vẻ bừng tỉnh.
Giọng điệu này thật quá quá chịu, y như gai chọc vào tai! Ba chữ giám đốc Khang còn khó chịu hơn!