“Sao mà trở mặt? Hai đứa đó đã ở bên nhau hơn ba năm. Con đã nhìn thấy Phong Khang hẹn hò cùng một cô gái hơn ba năm bao giờ chưa? Mẹ làm thể là giúp bọn nó.”
“Đúng vậy. Nhưng..” Kiều Vân Nhung đồng ý với lời của mẹ, nhưng vẫn lo lắng.
Họ đều biết tính khí nóng nảy của Kiều Phong Khang.
Kể từ khi bà ta nói với bà cụ Kiều, công thêm Kiều Quốc Thiên và Tô Hoàng Quyên đã làm mất đi đứa con của Kiều Phong Khang và Du Ánh Tuyết, thậm chí còn đuổi Du Ánh Tuyết đi, con người của anh đã thay đổi.
Mặc dù anh không khiến bọn họ thân bại danh liệt, hủy hoại dung nhan rồi còn bị đi tù vì tội giết người như Tô Hoàng Quyên, nhưng rõ ràng là anh ngày càng xa cách bọn họ.
Trước đây, anh luôn là một đứa con luôn nghe lời và hiếu thuận.
Nhưng hiện tại, bà cụ Kiều rất khó để gặp được anh. Thủ đoạn giả bệnh từ lâu đã trở nên vô dụng. Lần nào Nghiệm Danh Sơn cũng thay anh dẫn bác sĩ đến khiến bà cụ xót xa, nhưng không còn cách nào khác.
“Nhưng cái gì?”
“Mẹ cũng rõ tính khí chú ba rồi đấy. Nếu làm như vậy, e rằng chú ấy sẽ càng thêm chán ghét.”
Bà cụ không phải không lo. Bà cụ Kiều thở dài nói: “Nếu mẹ không giúp nó đưa ra quyết định, e rằng cả đời này nó sẽ độc thân! Nếu thế thật thì phải làm sao?”
Kiều Vân Nhung suy nghĩ một chút, hé môi muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Bà cụ Kiều thấy thế, hơi nhíu mày, nói: “Có việc gì thì cứ nói đừng có do dự thế”
Kiều Vân Nhung cân nhắc nói: “Mấy ngày trước, con nghe cha con bé Kiều Thanh Hằng nói… Ở công ty, hình như là nhìn thấy Du Ánh Tuyết.”
Bàn tay ôm gối của bà cụ cứng lại. Sắc mặt cũng thay đổi đột ngột. “Con vừa nói đã nhìn thấy ai?” “… Du Ánh Tuyết” “Thấy ở đâu?” Bà già hỏi.
Kiều Vân Nhung thận trọng nói: “Tập đoàn Kiều Thanh… Nghe nói là đến tìm Phong Khang”
Sắc mặt của bà cụ Kiều tái đi, sau khi nghe xong, bà ta tức giận trừng mắt với con gái của mình: “Nếu đã là chuyện xảy ra mấy ngày trước, sao bây giờ con mới nói với mẹ?”
Kiều Vân Nhung thở dài. “Con sợ mẹ tức giận.”
Trên thực tế, điều này không hoàn toàn đúng. Chỉ là không muốn có bất cứ chuyện gì làm phiền đến Kiều Phong Khang.
Lúc trước Tô Hoàng Quyên còn chưa tận số, đương nhiên muốn giúp cô để Kiều Phong Khang cưới cô, để cô ta và chồng là La Chí Thành cùng có lợi.
Nhưng bây giờ, Tô Hoàng Quyên đã không còn giúp được gì nữa, vị trí của Kiều Quốc Thiên và La Chí Thành trong Kiều Thanh ngày càng ổn định, và một số việc được lên kế hoạch cũng gần xong rồi. Ai là người ở bên Kiều Phong khang? Lăng Ái Xuyên hay Du Ánh Tuyết, cũng không liên quan gì đến cô ta nữa?
Cô ta cũng không phải dốc lòng nịnh nọt nữa.
“Cô gái đó thật sự là vẫn chưa hết hi vọng à!” Bà cụ nói: “Bảo người kiểm tra xem, Du Ánh Tuyết, cô gái đó, hiện tại đang sống ở đâu, đã qua lại gì với Kiều Phong Khang chưa?”
“Mẹ, mẹ có muốn ngăn cản cả hai không?”
“Một đứa Kiều Quốc Thiên mang họ Kiều xuất hiện trước mặt mẹ đã là sự chịu đựng lớn nhất rồi, huống hồ Du Ánh Tuyết và Lâm Vân Thanh càng nhìn, chúng càng giống nhau.
Mỗi khi nghĩ đến điều đó, lòng bà cụ Kiều chỉ thêm khó chịu. Nếu Du Ánh Tuyết thật sự được gả cho Kiều Phong Khang, bà ta sao có thể ăn ngon ngủ yên được.
Du Ánh Tuyết thu dọn hành lý, Kiều Phong Khang đã đích thân gọi điện cho Trịnh Thanh Vy, và cả hai bay thẳng đến Hà Cảng.
Dưới ánh mắt thân mật của Kiều Phong Khang, Du Ánh Tuyết đã ổn định vị trí trong khách sạn, lập tức gọi điện cho Tần Nguyên và hẹn anh ấy ở một quán trà.
Khi Du Ánh Tuyết ra ngoài, Kiều Phong Khang cũng đi theo cô.
“Anh không cần phải tiễn em. Ở đây rất tiện. Em có thể tự mình đến đó, không xa đâu.”
Du Ánh Tuyết nghĩ rằng anh sẽ để cô đi một mình.
Nhưng anh nói: “Anh sẽ đi với em.” Môi Du Ánh Tuyết khẽ giật. Như thế có được không đây? Trước khi cô và bạn trai cũ có thời gian để nói rõ việc chia tay, cô đã đưa bạn trai hiện DT tại đến đó. Để làm gì? Khoe hay thể hiện tình cảm?
Cô càng nghĩ càng thấy không thích hợp!
Nếu đổi lại là cô gặp phải người như thế, cô chắc chắn sẽ mắng người ta là đồ tồi tệ.