Bé Con, Chú Không Thể Chờ

Chương 345: Chương 345




May mắn thay, Kiều Phong Khang không ngồi cùng bàn với cô. Ba người chia hai bàn.

Anh ngồi cách họ chừng hai mét, tâm trạng thoải mái nên gọi sandwich và trà sữa, ăn rất ngon miệng.

Du Ánh Tuyết cũng an tâm. May mà tránh khỏi phải lúng túng.

“Sao lại quay về vào lúc này? Anh nghe Susan nói một thời gian nữa mọi người mới quay lại” Tần Nguyên nhìn cô.

C Anh ta đã không gặp cô trong một thời gian, như thể là một thời gian rất dài. Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt cô, nhìn cô chăm chú. Điều anh ta không biết là…

Cách đó hai mét, một người đàn ông nào đó đang cần mạnh miếng bánh sandwich trong tay.

“Em… thực ra về sớm hơn vì việc của chúng ta” Du Ánh Tuyết cười miễn cưỡng. Dù không nhìn qua đó, nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt như thiêu đốt của ai đó.

Thực sự rất áp lực!

“Anh có thường xuyên liên lạc với Susan không?” Du Ánh Tuyết quay lại. Nói chuyện chia tay qua điện thoại dễ dàng hơn nhiều, bây giờ thật khó để nói chuyện trực tiếp khi mà bạn trai hiện tại cô đang nhìn cô chằm chằm.

“It nhiều cũng có liên lạc. Nhưng đừng hiểu lầm anh, cô ấy và anh chỉ là quan hệ công việc.” Tần Nguyên dường như sợ cô suy nghĩ nhiều, vội vàng giải thích.

Du Ánh Tuyết mỉm cười: “Ý em không phải vậy. Em chỉ muốn hỏi xem Susan có từng nói với anh điều gì chưa”

Cô hỏi dò. Dù sao thì Susan cũng tận mắt nhìn thấy Kiều Phong Khang đưa cô rời khỏi bữa tiệc.

Với tinh thần thích buôn chuyện của cô ấy, chẳng lẽ cô ấy không đề cập đến chuyện đó với Tần Nguyên sao?

“Không. Bọn anh thường chỉ nói về công việc” Tần Nguyên lắc đầu, nhìn Du Ánh Tuyết, nói: “Gần đây em ở An Lập có lẽ rất vui vẻ nhỉ?”

“Nói thế nào nhỉ?”

“Xem ra nước da so với trước kia tốt hơn rất nhiều. Cả người giống như là một người khác” Đôi môi Tần. Nguyên nở nụ cười, hiển nhiên là nên an tâm, nhưng ánh mắt buồn bã lại đang nhìn cô chằm chằm.

“Bây giờ trông em hạnh phúc và tươi sáng. Có vẻ như cuối cùng anh cũng có thể nhìn thấy một chút màu sắc trong mắt em”

“Thật sao?” Khóe môi Du Ánh Tuyết nhếch lên, cô thậm chí không muốn che giấu.

Thật ra thì Tần Nguyên cảm thấy đúng.

Lúc trước khi nhìn lên bầu trời, cô luôn cảm thấy bầu trời bị sương mù bao phủ, dù thời tiết tốt đến đâu.

Nhưng bây giờ…

Dù trời lạnh đến đâu, cô cũng cảm thấy ấm áp. Ngay cả trong cơn bão, thể giới của cô vẫn tràn ngập sắc màu.

“Cuối cùng em cũng yêu rồi, đúng không?” Tần Nguyên đột nhiên hỏi.

Một câu nhẹ nhàng, lại rất chua chát, vô cùng phức tạp.

Không ngờ Tần Nguyên sẽ chủ động nói ra, Du Ánh Tuyết Vĩ bỗng giật mình.

Nhưng rồi cô thẳng thắn gật đầu, liếc anh ta một cái, xin lỗi: “Thực xin lỗi.”

“Người đó là người mà em luôn giữ trong lòng nhiều năm như vậy?”

“… Vâng” Du Ánh Tuyết tiếp tục gật đầu.

“Em… chưa từng thích anh sao? Cho dù chỉ một giây một phút nào đó?” Tần Nguyên tiếp tục hỏi.

Đối với câu hỏi này, dường như mọi người đàn ông đều bị ám ảnh bởi nó.

Không may…

Lần này, câu trả lời cô đưa ra không giống câu trả lời cho Minh Đức.

“Em xin lỗi..” Cô cầm thìa và khuấy nhẹ cà phê: “Em… thực ra hôm đó hơi say.”

Tần Nguyên im lặng. Một lúc lâu, cả hai đều im lặng.

Bầu không khí trở nên rất nặng nề. Du Ánh Tuyết cảm thấy không thoải mái. Là do cô quá thiếu quyết đoán, hoặc có thể nói là cô đã lợi dụng Tần Nguyên, mới khiến mọi việc thành ra thế này.

“Em vẫn luôn thích chủ tịch Khang?” Tần Nguyên đột nhiên nói, không ngờ lại là hỏi một câu như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.