Hắn phải mất vài phút để lấy lại bình tĩnh, cả cơ thể như bị hút cạn sức lực ra vậy. Tại sao nhất định phải là chỗ này!
Thư Nghiên cứ đưa tay lấp lửng giữa không trung, cô không biết phải để tay ở đâu nữa, càng không nên chạm vào nó.
Trước đây dù có gặp phải nỗi đau gì thì đây vẫn chính là nỗi đau đớn nhất hắn từng trải qua, không thể thốn hơn nữa. Vật chưa được sử dụng lần nào mà đã ra nông nỗi này rồi, không biết sau này nó còn có ý chí mạnh mẽ ngóc đầu dậy không.
“Anh có sao không... Em xin lỗi, em không cố ý.”
“Không sao.”
Vẫn ổn, chẳng sao cả. Lâu lâu cũng phải va chạm mới trưởng thành làm nên việc lớn được!
Hắn hít sâu một hơi rồi cầm lấy tay Thư Nghiên kéo cô đứng dậy, tuy còn hơi nhói, nhưng chẳng có gì đáng ngại.
Giờ này cũng không còn tâm trạng đến nơi nào đẹp đẽ sang trọng để ăn uống nữa, cả hai đành đến nhà ăn trong công ty lấp tạm chiếc bụng trống vậy.
Cô nãy giờ vẫn cảm thấy có lỗi mà im thin thít không nói một câu gì, bình thường những người đàn ông khi rơi vào thế đó sẽ nổi cáu cơ mà, nhưng hắn lại không trách móc cô một lời.
“Người bị là anh mà sao nhìn em chẳng có tí sức sống gì thế?”
“Anh thật sự vẫn ổn chứ, lúc nãy em cảm nhận được mạnh lắm đó.”
Nếu khi ấy không phải là vật vừa đủ độ cứng mềm đó mà là bức tường thì có lẽ trán cô bây giờ đã u lên rồi. Gọi là may cho cô nhưng lại xui cho hắn.
Nghiên Trì hớp một ngụm nước, khí lạnh lan cả người cảm giác dễ chịu hơn nhiều.
“Nếu không ổn thì anh đã không ngồi đây rồi, hơn nữa em yên tâm, là thứ thuộc về em anh nhất định sẽ không để xảy ra chuyện gì.”
Thứ thuộc về cô...
Thư Nghiên cười trừ không suy nghĩ gì nữa mà tập trung vào bữa trưa, nếu hắn đã không để ý như thế thì cô cũng không cần lo lắng gì nhiều. Bởi vì ý của hắn đã rất rõ ràng, tất cả những thứ liên quan tới hắn đều thuộc về cô.
...----------------...
Sau nhiều ngày đắn đo suy nghĩ, Nghiên Vi quyết định sẽ gia nhập vào công ty giải trí Truyền thông Gia Hoa. Cô vừa có diễn xuất, vừa có khiếu ca hát nhưng là người mới nên bước đầu sẽ nhận một vài quảng cáo cho các nhãn hàng tài trợ và sẽ hát ost cho một số bộ phim để ra mắt với khán giả. Sau khi có danh tiếng thì các nhà sản xuất đương nhiên sẽ mời cô hợp tác.
Quản lý mà công ty chọn cho cô là Diana, tốt nghiệp trường đào tạo quản lý cho các ngôi sao, cô đã từng làm quản lý cho nhiều người nổi tiếng và hầu như họ đều đang là ngôi sao hạng A. Bây giờ lại bị điều sang làm quản lý cho người mới chân ướt chân ráo vừa bước nghề ít nhiều Diana cũng cảm thấy khó chịu. Đương nhiên, Nghiên Vi cũng không thể tránh được việc bị người khác tỏ thái độ.
Bắt đầu làm việc rồi, khoảng thời gian vui chơi trước kia sẽ không còn nhiều nữa.
Hôm nay là buổi quay quảng cáo, nhưng nhân viên trang điểm đang bận rộn làm cho người khác rồi, đa số đều là tiểu hoa đang nổi nên sẽ chẳng ai để ý tới người mới cả. Đành vậy, cô tự mình làm cũng được.
“Cần gì phải trang điểm kỹ càng thế, người mới như cô cũng chẳng ai để ý đến đâu.”
Diana đứng bên cạnh liếc sơ qua một lượt rồi thản nhiên buông lời, chỉ là quảng cáo sản phẩm thôi mà, cần gì phải chăm chút kỹ càng thế?
Nghiên Vi không to gan cãi lại, cô chỉ quệt vài nét cơ bản, đây là quảng cáo bộ son phấn, không lẽ lại để mặt mộc đi quay?
Muốn chèn ép người khác thì ít ra cũng nên cho lý do hợp lý một tí, là tiền bối mà còn để sơ suất như vậy thì cũng thật là...
“Hôm nay còn có người không biết thân phận mà ngồi vào chỗ này nhỉ, cô là người mới à?”
Bỗng dưng từ đâu có câu nói truyền đến, cô chưa kịp định hình thì đã bị Diana dùng lực mạnh kéo ra khỏi chỗ.
“Xin lỗi chị Uyển, cô ta là người mới nên không biết chỗ này là của chị. Nghiên Vi, mau xin lỗi chị Uyển đi.”
Dương Uyển? À, cô có xem quảng cáo của người này vài lần.
Cảm giác cánh tay bị ai đó nhéo nhéo, cô quay sang thì thấy người quản lý đang ra hiệu bảo xin lỗi.
Gì đây, sao lại phải xin lỗi? Trong căn phòng này cũng đâu phải chật kín mít đến mức không còn chỗ ngồi?
Nghiên Vi không muốn to chuyện đành phải làm theo, “Xin lỗi.”
“Được rồi, tôi không muốn tốn thời gian với người như cô nữa, lần sau chú ý.”
Thật là chẳng có tí tôn trọng người khác gì cả!
Bước chân vào nơi này rồi, có lẽ dù cho sau này có thiệt thòi gì thì cũng phải im lặng chịu đựng dài dài...
“Này người mới, mặt cô sao thế hả, chưa tỉnh ngủ à?”
“Cười tươi lên nào, cô đi quảng cáo chứ không phải đi đánh nhau đâu.”
“Ôi bực mình thật, cô đang làm mất thời gian của chúng tôi đấy!”
Đứng trước ống kính máy quay, đạo diễn không ngừng lớn tiếng la mắng, nhìn những người trong tổ phụ trách đang nhăn mặt xì xầm, ý chí trong lòng Nghiên Vi cũng đang dần hạ xuống.
Rốt cuộc thì cô đã làm sai điều gì?
Dương Uyển tiện đường ghé sang xem tình hình của người mới, cô ta chỉ nở nụ cười châm biếm.
Mới có chút đó mà đã không chịu được rồi sao? Như vậy chi bằng biết điều mà sớm rút khỏi làng giải trí là được rồi.
“Phiền phức thật đấy, cô vừa mới ngủ dậy thật sao? Cô tỏ thái độ với ai đấy?”
“Tôi không có...”
“Trợ lý Trương, lấy thau nước đó dội vào cho cô ta tỉnh đi.”