Bé Con Xuyên Thành Sủng Muội Của Các Lão Đại

Chương 7: Chương 7: Điềm báo giấc mơ, Di Di thích chơi trò chơi nhất




Edit _ Beta: Hi Văn

Chương 7: Điềm báo giấc mơ, Di Di thích chơi trò chơi nhất

______________________________

Thời Tư Mộc ôm Di Di đi ra từ câu lạc bộ, vội vàng đến bên cạnh xe, mở cửa ra đặt Di Di ngồi tốt trên ghế rồi đem dây an toàn thắt lên, bản thân mới quay trở lại ghế lái.

Di Di đưa tay nắm lấy bàn tay vừa cầm vô lăng của Thời Tư Mộc, lo lắng lại nghiêm túc nhìn hắn: “Ca ca, quản lý Từ là người xấu, ngươi có thể tránh xa hắn ta ra được không, ngươi sẽ bị thương”

Thời Tư Mộc nhìn Di Di với ánh mắt khó hiểu, không thể lý giải được cô bé đang nói cái gì.

Tuy rằng hắn cũng không thích cách cư xử của quản lý Từ, nhưng là từ trước đến nay hắn cũng không có làm cái gì sai, thái độ đối bọn họ cũng khá tốt, hắn không có cách nào liên kết quản lý Từ với kẻ xấu làm một.

Nhưng cảm giác Di Di nói rất thật, làm người khác khó mà không tin.

Thời Tư Mộc đem tay đặt lên trán Di Di. Nhiệt độ bình thường, cũng không có phát sốt, như thế nào hiện tại liền bắt đầu nói mê sảng đâu?

Tiểu bát uông một tiếng nhắc nhở Di Di~

- - Di Di, ngàn vạn lần ngươi không được bại lộ thân phận, bằng không ngươi phải chịu trừng phạt khi trở lại Thần giới.

Di Di xoa đầu.

Hô, cái gì đều nói không được, Nhân giới một chút cũng không vui vẻ!

Thời Tư Mộc thấy Di Di xoa đầu, còn tưởng rằng đầu của cô bé thật là không thoải mái, nên mới nói mê sản. Vội vàng hỏi:“ Di Di đầu em không thoải mái sao? “

“Ca ca! “

Di Di ngập ngừng không biết nên nói gì, nên nói sao làm sao để ca ca mới có thể tin tưởng lời nói của cô bé?

Thật là làm khó một tiểu Long nhi.

Thời Tư Mộc nhìn Di Di bộ dáng ngập ngừng muốn nói lại thôi thập phần ký quái, lần trước ở cô nhi viện hắn đã cảm thấy lạ. Di Di rõ ràng gọi là tiểu Thúy, nhưng con bé chưa bao giờ nhắc tới, ở trước đó còn là người câm điếc, làm sao nghe được Trần Lị nói chuyện?

Chỉ là hắn cũng không biết tại sao ba lại quyết tâm muốn nhận Di Di làm con nuôi, thậm chí những điểm đáng ngờ cũng chưa bao giờ hỏi tới.

Thời Tư Mộc muốn biết rõ chuyện này, hắn buông vô lăng tắt động cơ xe, nhìn về phía Di Di hỏi: “Di Di, ca ca hỏi em, vì cái gì em lại nói quản lý Từ không phải người tốt”

Ô - bởi vì hắn ta toàn thân đều là hắc khí, hơn nữa hắn còn hại ca ca một thân toàn là máu, thật là khủng khiếp.

Những lời này Di Di có thể nói sao, không thể, cô đều không thể nói.

Di Di hít một hơi, phồng má lên nhìn Thời Tư Mộc.

Có rồi!

Cô từng nghe Chu Tước tỷ tỷ nói qua, rất nhiều người trong khi ngủ biết trước chuyện tương lai, đây được gọi là nằm mơ.

“ Em mơ thấy quản lý Từ ở cùng ca ca! Lúc đó trên người ca ca chảy thật nhiều máu, đỏ thẫm đến đáng sợ, quản lý Từ hắn là người xấu!”

Lời nói nữa câu đầu của Di Di có chút ngập ngừng, nhưng nửa câu sau ngữ khí lại thập phần khẳng định chắc chắn.

Thời Tư Mộc gật đầu, hóa ra là một giấc mơ, trẻ con hẳn là sẽ cảm thấy sợ hãi khi mơ thấy những thứ máu me, chuyện này cũng coi như là bình thường

Di Di thấy tam ca ca tin mới thở hắt ra, còn may là có nhớ tới lời Chu Tước tỷ tỷ, khi cô trở về Thần giới nhất định sẽ không trộm ăn trái cây nữa.

Khi Thời Tư Mộc nghĩ về nó một lúc sau, liền nhận ra có chuyện gì đó sai sai không đúng:“ không đúng Di Di, em chỉ mới gặp quản lý Từ hôm nay, làm sao mà mơ thấy được “

Tư duy logic của Thời Tư Mộc quá tốt rồi, một câu liền đem lời nói dối của Di Di lật đổ, cô lại không thể nói ra sự thật, trong lúc nhất thời gấp đến phát khóc.

Nước mắt cứ từ hốc mắt Di Di xông ra, khiến khuôn mặt cô bé đỏ bừng giống như một quả táo đỏ ngon miệng.

“Ô oa oa, thúc thúc kia thật sự đáng sợ, hắn chính là quản lý Từ! Ô ô ô ca ca ngươi tin tưởng Di Di có được không”

Di Di vừa khóc, Thời Tư Mộc lập tức không biết làm sao.

Hắn vội vàng cầm mấy miếng khăn giấy lên lau nước mắt trên mặt Di Di, đến gần an ủi nói:“ Tốt tốt tốt, ca ca tin, chúng ta không khóc được không”

Thời Tư Mộc thấy cô nhóc khóc thành như vậy hắn cũng lo lắng, có lẽ Di Di thật sự mơ thấy cái gì đó, vốn dĩ hắn cùng quản lý Từ cũng không thân cận, nếu Di Di đã nói như vậy, thì về sau hắn ít tiếp xúc đi là được.

Di Di gật gật đầu, giơ tay cầm khăn giấy, ngoan ngoãn mà đem nước mắt lau khô: “ Em không khóc nữa, ca ca lái xe~”

“Được rồi, mang Di Di về nhà ăn thịt kho tàu nha~”

“Nhưng là em còn muốn ăn kem nữa “

“Kem không được, quá lạnh, em sẽ sinh bệnh”

“Ân! Vậy được rồi! “

_____________________

Khi Di Di về đến nhà, Thời Niên đang vì lý do nào đó mà tranh cãi với Tô Nguyên Trừng, một lớn một nhỏ ai cũng không chịu thua, giống như so đôi mắt của ai lớn hơn.

Thời Tư Mộc cởi giày cho Di Di, dẫn cô vào phòng khách, nhìn bộ dáng hai người bọn họ liền cảm thấy buồn cười:“ Các ngươi đang làm gì vậy”

Tô Nguyên Trứng sống đến giờ đều là một tiểu bá vương, chính là tính cách Thời Niên cũng là một kẻ đào hoa, chưa bao giờ là kẻ thua cuộc, hai người họ thật sự không có gì khác để làm, ngoại trừ đấu vỏ mồm với nhau.

“ Ta nhận được lời mời tham gia chương trình thực tế dành cho phụ huynh và trẻ em, vốn dĩ tổ tiếc mục muốn để ta dẫn theo đứa nhỏ được chỉ định trước đó, nhưng không phải có Di Di ở đây rồi sao, ta đã nói với tổ tiết mục muốn đưa Di Di đi, kết quả ở lúc ta cùng ba nói chuyện bị thằng nhóc này nghe được, liền nháo muốn tham gia náo nhiệt. Tư Mộc à, ngươi nói xem Di Di ngoan ngoãn ta mang cũng liền nguyện ý mang theo, còn tiểu bá vương này ta mang theo liền không phải là cho chính mình tự tìm ngược sao?”

Ba chữ “tự tìm ngược”bị mắc nghẹn ở trong cổ làm Thời Niên không nói ra được.

Đoạn lời nói này là tác phong của Thời Niên, nhưng không nghiêm túc nghe Thời Niên nói chuyện chính là tác phong của Thời Tư Mộc. Hắn đem áo khoác của Di Di cởi ra, mặc lên cho cô bé bộ áo ngủ thoải mái, nhìn khuôn mặt Di Di lại nhịn không được mà xoa bóp:“ Được rồi, đi vào chào hỏi ba ba đi, ông ấy ở trong phòng bếp còn không biết em đã trở lại”

Di Di ậm ừ gật đầu rồi nhảy nhót đi vào trong bếp, cô thấy Thời Kiến Thành đeo tạp dề nấu ăn ở trên bếp, hương vị thịt kho tàu truyền đến, cô hít vào một hơi, lập tức mắt lấp lánh tán thưởng:“ “Thơm quá a! Mỹ thực ở nhân gian thật là quá ngon”

Mặc dù ở Thần giới cũng có, nhưng là ba ba mụ mụ chưa bao giờ để cô ăn những thứ này.

Thời Kiến Thành nghe được thanh âm, quay đầu lại nhìn thấy bộ dáng Di Di như một mèo nhỏ háu ăn, nhìn thịt kho tàu trong nồi, hắn liền vui vẻ ra mặt:“ Di Di đã về rồi, đói bụng chưa, rửa tay sạch sẽ là có thể ăn ngay rồi “

Di Di là một chú rồng con lễ phép, cô lảo đảo khom người chào: “ Chào thúc thúc”

Thời Kiến Thành biết sửa xung hô là không thể vội, từ nhỏ Di Di đã không có ba mẹ, sửa đổi đột ngột sẽ làm cho con bé không quen, tuy rằng mất mát, nhưng hắn có thể hiểu được.

Hắn săn sóc lại tâm trạng, cười nói: “ Được rồi, Di Di thật ngoan, đi để ca ca đưa con đi rửa tay đi “

“Ân! Thúc thúc vất vả rồi”

Di Di cười gật đầu, sau đó xoay người chạy ra khỏi phòng bếp đi đến phòng khách.

Thời Niên đối với việc Thời Tư Mộc không để ý tới hắn đã trở thành thói quen, hắn không muốn tiếp tục cãi nhau với Tô Nguyên Trừng, lại tiếp tục lôi kéo Thời Tư Mộc nói chuyện: “Ai~Tư Mộc, ca ca hôm nay nhìn thấy ngươi để Di Di lộ mặt trên phòng phát sóng trực tiếp, thiếu chút nữa liền trở thành hot search, tuy nhiên buổi phát sóng trực tiếp này sức ảnh hưởng rất ít, ta đã tìm người đè nó xuống, ngươi phải cảm ơn ta~”

Tiếc là kế sách của Thời Niên không thực hiện được, Tô Nguyên Trừng nhìn Thời Niên thay đổi chủ đề, liền chạy đến bên tai hắn hét lên:“ Nhi ca, em cũng muốn được lên chương trình”

Thời Niên bị Tô Nguyên Trừng hét vào tai sọ não cũng liền đau, hắn giơ tay ấn lên trán Tô Nguyên Trừng, nhẹ nhàng đem cậu đẩy ra, ngữ khí tràn đầy ghét bỏ:“ Đừng! Cái tính cách này của ngươi người khác có thể quản được sao, thành thật ở nhà đi “

Di Di đứng trong phòng khách nghe bọn hắn nói chuyện lại không có nghe hiểu.

Rốt cuộc chương trình tiết mục là cái quái gì ~

Nghe tới có vẻ rất vui.

Di Di chạy đến bên người Thời Niên, ngước khuôn mặt đỏ rực, tò mò hỏi: “Nhị ca ca, cái gì là chương trình tiết mục a?”

Thời Niên vừa định nói chuyện đã bị Tô Nguyên Trừng giành trước một bước: “Chương trình mà ngươi còn không biết, thật là cái đồ ngốc”

Thời Niên giơ tay gõ vào đầu nhỏ Tô Nguyên Trừng:“ Sao lại nói chuyện với em gái như vậy”

Nói xong, hắn đứng thẳng người đem Di Di ôm vào lòng, nghiêng đầu kiên nhẫn dò hỏi: “ Nói thế nào đây, chương trình tiết mục giống như chơi trò chơi vậy, em có muốn cùng nhị ca cùng nhau chơi trò chơi không?”

Thời Niên thái độ đối Tô Nguyên Trừng cùng đối Di Di hoàn toàn bất đồng, theo tiêu chuẩn kép.

Mắt Di Di tức khắc biến thành sao lấp lánh.

Chơi trò chơi!

Cô thích chơi trò chơi nha~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.