Bé Con Xuyên Thành Sủng Muội Của Các Lão Đại

Chương 19: Chương 19: Tình tiết ly kỳ trong thoại bản!




Editor _ Beta: Hi Văn

Chương 19: Tình tiết ly kỳ trong thoại bản!

______________________________

Di Di chớp chớp đôi mắt!

Có thể cảm nhận được thần lực của cô, kia nhất định là không sai.

Cẩm lý gia tốc 800 mét lao nhanh tới bên phía cô, giao tiếp với Di Di thông qua tấm kính.

Cẩm lý: Ngươi đến từ Thần giới? Thần thú?

Di Di: Long tộc, ta tên Di Di, còn ngươi như thế nào lại ở chỗ này nha.

Cẩm lý thở dài một hơi: Ta là cá tộc, ngươi gọi ta Nhất Thiển đi, dù sao không thể giải thích được liền xuất hiện ở nơi này, ta đã suy nghĩ vô số biện pháp cũng không có cách nào liên lạc được bên trên, càng không biết làm sao trở về.

Di Di chu miệng nhỏ tự hỏi.

Cũng là giống như cô a~

Cẩm lý: Ngươi còn có chân thân cũng không tệ lắm đâu, đúng rồi, ngươi có thể hay không đem ta mang về, ta thật không nghĩ ngốc ở chỗ này cho người ta triển lãm.

Di Di là người có lòng tốt nhiệt tình, cô một ngụm đáp ứng xuống.

Chính là đồng ý xong, nhưng làm sao để cứu tiểu cẩm lý ra vẫn là cái vấn đề.

“ Làm sao ta có thể cứu được ngươi a.”

Di Di dưới tình thế cấp bách đã quên dùng thần lực truyền âm, liền nói thẳng ra tới.

Trình Gia Thụ thấy Di Di nói thẳng ra, đứng ở một bên thậm chí không biết chính mình có nên giả ngu hay không.

Trình Gia Thụ nghiêng đầu nhìn về phía Di Di: “Cứu cái gì?”

Nhất Thiển bỗng nhiên cảm thấy trước mắt nó có một chút mơ hồ! Có điểm không đáng tin cậy...!

Nếu không nó vẫn là ở chỗ này ngốc đi, ít nhất cơm gạo vô lo, nếu bị người xem thì cứ bị người khác xem đi, chỉ cần nó không đói là được.

Ngay khi Nhất Thiển định rời đi nơi này một cách lặng lẽ, giọng nói của Di Di lại vang lên.

“Ai gặp thì có phần, chúng ta cùng nhau cứu vớt nó đi.”

Nó nghe thấy âm thanh liền đình chỉ cái đuôi nhỏ đang muốn bơi về phía trước, quay đầu lại thấy Di Di đã bắt lấy tay Trình Gia Thụ hướng về phía trước chạy đi.

Nhất Thiển dùng thần lực phát ra giọng nói tuyệt vọng.

- - uy! Di Di! Ta còn không có cùng ngươi nói làm cách nào để cứu ta đâu!

Đúng nga~

Di Di dừng bước chân nhìn chung quanh.

Nên đi nơi nào để cứu Nhất Thiển ra đây!

Đang lúc Di Di không biết nên làm như thế nào, bên tai truyền đến âm thanh Nhất Thiển.

- - đi bên trái, nơi đó là địa phương nhân viên dùng để thay nước, đến lúc đó ta sẽ nhảy ra tới, sau khi ngươi tiếp được ta liền chạy, đã hiểu chưa.

- - hiểu rồi!

Di Di vừa trả lời vừa hướng tới Nhất Thiển làm động tác OK.

Chỉ tiếc Nhất Thiển không hiểu được cái thủ thế này, còn không biết Di Di đang làm cái gì, chỉ là giả vờ như không nhìn thấy, hướng tới nơi thay nước bơi qua.

Trình Gia Thụ cứ tùy ý Di Di lôi kéo chính mình chạy tới chạy lui trong thủy cung quán, cũng chưa từng hỏi Di Di muốn làm cái gì.

Dọc theo đường đi Nhất Thiển đều chỉ dẫn Di Di phương hướng của cửa thay nước, thẳng đến khi Di Di nhìn thấy Nhất Thiển dừng lại thì mới dừng lại bước chân, nắm chặt Trình Gia Thụ trốn sang một bên: “ Tốt quá, chính là nơi này.”

“Di Di, ngươi! “

“ Suỵt!”

Di Di đem ngón tay đặt trên miệng mình, âm thanh nhẹ nhàng thiều thào dùng hơi thở nói chuyện: “Gia thụ ca ca, chúng ta hiện tại chỉ có thể nói như thế này thôi nha”

Trình Gia Thụ nga một tiếng, học theo bộ dáng Di Di dùng hơi thở hỏi: “Di Di, chúng ta đang làm cái gì vậy? Nếu Đồng lão sư tìm không thấy chúng ta sẽ sốt ruột.”

Di Di không biết như thế nào cùng Trình Gia Thụ giải thích sự tình lúc này, nhưng cô nhanh chóng tóm gọn lại sau khi suy nghĩ:“ Đang làm việc tốt a”

Tuy rằng không có ăn ngay nói thật, nhưng cô nói cũng đâu có sai, dù sao đây khẳng định là chuyện tốt.

Đang lúc Di Di cùng Trình Gia Thụ trốn ở góc phòng chờ tới thời điểm nhân viên thay nước, bên cạnh có hai người đi tới: “Xin hỏi, em có phải là Di Di không?”

Di Di sau khi nghe được giọng nói liền ngẩng đầu lên.

Đó là hai vị thúc thúc xa lạ.

Chính là vị thúc thúc xa lạ này như thế nào nhận thức cô đâu?

Không đợi Di Di trả lời, Trình Gia Thụ liền thế Di Di giành trước một bước trả lời: “ Cô bé không phải.”

Nói xong hắn liền kéo Di Di đứng lên hướng về phía trước chạy đi.

Di Di không biết đã xảy ra chuyện gì, cô muốn dừng lại chính là sức lực lại không bằng Trình Gia Thụ, nên chỉ có thể chạy chậm vài bước cùng Trình Gia Thụ sóng vai: “Gia thụ ca ca, chúng ta còn chưa có cứu ra được Nhất Thiển đâu, vì cái gì muốn chạy a.”

“ Người phía sau hẳn là người xấu “

Trình Gia Thụ dùng dư quang nhìn về người vẫn đang đuổi theo bọn họ ở phía sau, hắn muốn tìm được lão sư, nhưng thủy cung quán quá lớn, giống như bọn họ đã đi tới địa phương ít người, trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng bị lạc đường, không biết đến khi nào mới có thể tìm được lão sư.

Nhưng hiện tại Trình Gia Thụ biết được mình không thể dừng lại lúc này.

Nhưng đột nhiên, trước mắt hắn cùng Di Di tối sầm lại, giây tiếp theo đã xảy ra chuyện gì liền hoàn toàn không biết nữa.

- -

Thời điểm Di Di tỉnh lại cảm giác trước mắt chính mình một mảnh tối đen, cô muốn cử động lại phát giác chính mình không thể nhúc nhích được, như tay chân bị trói lại với nhau.

Trình Gia Thụ cảm nhận được chuyển động của Di Di, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Di Di?”

Nghe được giọng nói Trình Gia Thụ Di Di mới thở phào nhẹ nhõm.

Còn hảo còn hảo, Gia Thụ ca ca còn ở đây.

Nương khe hở để lộ ra tới một chút ánh sáng, Di Di miễn cưỡng có thể nhìn đến hoàn cảnh bốn phía xung quanh, đây là một nơi xa lạ, cô chưa từng tới đây bao giờ.

[ Xin phép cắt ngang các bạn! Truyện hiện tại chỉ được đăng chính thức tại Wattpad, mọi nơi khác đều là reup trái phép, nếu các bạn muốn đọc trọn bộ truyện này thì hãy lên trang chính chủ của mình đọc nha, đó cũng như ủng hộ công sức của mình về mặt tinh thần~ Cảm ơn các bạn ạ! ]

“Gia Thụ ca ca, chúng ta đây là đang ở đâu vậy a”

Bọn họ không phải đang ở thủy cung quán sao, họ đến đây khi nào vậy?

Trình Gia Thụ trả lời: “Ngươi còn nhớ lúc ở thủy cung có hai người tới hỏi ngươi có phải là Di Di hay không, hẳn là bọn họ đã bắt cóc chúng ta.”

Bắt cóc!!!...

Di Di nhớ lại trong hồi ức lúc còn ở Thần giới rằng từ này trong thoại bản đã được nhắc tới.

Có vẻ như là một từ không tốt lắm.

Di Di hỏi: “Bọn họ vì cái gì muốn bắt cóc chúng ta?”

Trình Gia Thụ lắc đầu: “Không biết.”

Di Di bĩu bĩu môi.

Thật là, cô còn chưa có cứu được Nhất Thiển đâu.

“Di Di, ngươi không cần lo lắng, lão sư phát hiện chúng ta mất tích nhất định sẽ gọi cho nói cho người nhà chúng ta, bọn họ nhất định sẽ tới...! “

Trình Gia Thụ chưa kịp nói xong thì đã nương theo ánh sáng nhìn thấy Di Di loạng choạng đi tới trước mặt hắn

Di Di dừng ở trước mặt Trình Gia Thụ quơ quơ cánh tay, lại ngồi xổm xuống xoa xoa bắp chân, sau đó đứng dậy vươn vai ngáp một cái, nơi nào có bộ dáng bị bắt cóc đâu, nhàn nhã như thể đang đi nghỉ phép.

Bị dây thừng trói vào trên ghế cũng thật là không thoải mái.

Bất quá!

Lêu lêu lêu, thần lực của cô cũng không phải là ăn chay nha.

Di Di khiến thân thể thoải mái hơn một chút sau mới nhớ tới Trình Gia Thụ vừa rồi hình như đang nói chuyện, vội vàng đi đến trước mặt Trình Gia Thụ:“Gia Thụ ca ca, ngươi vừa mới nói cái gì?”

Trình Gia Thụ:!!!?

Ngươi nhưng vẫn còn nhớ tới ta...

Bất quá Trình Gia Thụ cũng không có quan tâm đến điều này, hắn vội vàng nói: “Không có gì, Di Di, ngươi giúp ta đem dây thừng phía sau tháo ra đi “

“Nga nga, hảo.”

Di Di chạy đến sau lưng Trình Gia Thụ cẩn thận cởi ra dây thừng.

Vốn dĩ cô muốn dùng phương pháp của nhân loại, chính là sau đó cô phát hiện ra muốn tháo ra sợi dây thừng này thật sự hảo gian nan nga, thời gian không còn nhiều, cô lặng lẽ vươn tay nắm lấy dây ngón trỏ vẫy vẫy, dây thừng tức khắc rơi khỏi người Trình Gia Thụ.

Trình Gia Thụ nhìn không thấy Di Di làm thế nào mà tháo dây ra, chính là cảm giác chỉ chốc lát động tác dây thừng liền rơi ra, nhịn không được khen ngợi nói: “Di Di, ngươi thật lợi hại.”

Di Di nghe được khích lệ tức khắc trên mặt chợt nở nụ cười, hai cái lúm đồng tiền nhỏ hõm sâu, đôi mắt đen như quả nho ở trong đêm tối rất chói mắt: “ Phải không, ta siêu nị hại.”

Trình Gia Thụ khuôn mặt trắng nõn tức khắc xuất hiện một mảnh đỏ ửng.

May mắn nơi này quá tối, chỉ dựa một chút ánh sáng trong khe hở cũng không thấy rõ được cái gì.

Trình Gia Thụ gật gật đầu thêm lần nữa khẳng định Di Di lợi hại, nhưng ngay sâu đó trở nên lo lắng, lôi kéo Di Di người còn ở tự mê muội chính mình có chút sốt ruột: “Di Di, ta cảm thấy hiện tại chúng ta trước hẳn nên tìm cách trốn đi”

“ Đúng nga.”

Di Di được Trình Gia Thụ nhắc nhở mới nhớ tới bọn họ hiện tại đang bị bắt cóc.

Khẳng định các ca ca đang lo lắng lắm, cô phải nhanh chóng chạy trốn đi.

Nhưng là!

Di Di nhìn thoáng qua Trình Gia Thụ.

Tuy rằng nói thần lực của cô không có biện pháp liên hệ đến Long tộc, nhưng trong cuốn sách này vẫn là sử dùng được, cô có thể dùng thần lực để chạy ra, nhưng Trình Gia Thụ thì không được, cô cũng không thể làm nhân loại phát giác ra thần lực của cô.

Di Di bĩu bĩu môi.

Hảo buồn rầu nga.

Đang lúc Di Di đang miên man khổ tưởng, thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Trình Gia Thụ thở dài một tiếng, rón ra rón rén đem dây thừng cầm lấy đưa cho Di Di, khiến cô làm bộ như dây trói vẫn chưa được cởi ra.

Chờ đến hai người đều làm bộ giống như bị trói trước đó, Trình Gia Thụ nhìn về phía Di Di nhỏ giọng nói: “Di Di, đợi lát nữa ta hướng ngươi ra hiệu, chạy nhanh lên, chúng ta hãy lao ra ngoài”

“Hôm nay thật là vừa vặn, không chỉ bắt được tiểu hài tử Thời gia, còn đem luôn vị tiểu thiếu gia Trình gia trói lại, giá cả của chúng ta lại có thể nâng lên thêm một chút”

“Đại ca, Trình Thời hai nhà này đều không phải ăn chay, chúng ta lần này bắt cóc hai đứa nó, sẽ không xảy ra vấn đề gì đi?”

“Có tà tâm lại không có gan làm tặc, loại gia đình giàu có này thích nhất là lấy tiền tiêu trừ tai họa, bọn họ căn bản sẽ không báo cảnh sát đâu, nên hai cái đại tiểu tông này phải chăm sóc đầy đủ cho ta, nếu thương tổn thì liền xong rồi.”

Tuy rằng âm thanh bên ngoài truyền tới lỗ tai của hai đứa nhỏ thực rõ ràng, chính là Di Di vẫn không hiểu được bọn họ đang nói cái gì, cô quay đầu nhìn về phía Trình Gia Thụ, thật cẩn thận hỏi: “Gia thụ ca ca, bọn họ là đang nói cái gì vậy?”

Trình Gia Thụ lời ít mà ý nhiều đơn giản hoá cuộc đối thoại của người người vừa rồi: “Bọn họ nói sẽ không thương tổn chúng ta, chỉ là muốn đòi tiền từ hai nhà của chúng ta”

Di Di ánh mắt chợt sáng lên, cô nghiêng đầu nhìn về phía Trình Gia Thụ, vẻ mặt tựa hồ có chút vui vẻ vì nghĩ tới điều gì đó:“ Gia Thụ ca ca, em nhớ ra rồi, tình tiết này em đã thấy qua trên thoại bản”

Trên thoại bản có nói, mỗi hài tử của cái nhà có tiền đều sẽ gặp phải chuyện bị bắt cóc cùng giết con tin sự tình.

Nguyên lai, cô là hài tử nhà có tiền sao.

Trình Gia Thụ:!

Di Di chúng ta hiện tại thật sự không phải là giả đang diễn tập đâu.

Có tiếng cọt kẹt từ ngoài cửa truyền vào, ngay sau đó là một luồng sáng chói mắt chiếu vào.

Đôi mắt của Di Di bị ánh sáng xuyên qua khiến cô có chút đau, cô lặng lẽ quay đầu đi chỗ khác không xem nữa.

Long tộc tuy rằng thích ánh mặt trời, chính là không thích ánh nắng quá chói chang.

“Hai tiểu bảo bối, các ngươi ngoan ngoãn đợi ở đây một hồi nha, chờ một lát người nhà các ngươi đem tiền tới, là có thể rời đi được rồi”

Một giọng nói đáng khinh từ cửa truyền vào tới.

Di Di thích ứng với ánh nắng đột ngột trước khi ngẩng đầu lên nhìn về phía hai người đang đi tới.

Tuy rằng không thấy rõ bộ dáng họ dưới ánh sáng, nhưng hắc khí xung quanh hai người thập phần rõ ràng trong mắt Di Di.

* Đại! Hư! Người! [ Người lớn hư ]

Long tộc là loài chính nghĩa nhất trong số các loài thần thú, và luôn luôn không dung túng đối với người xấu.

Di Di ở trong lòng hừ một tiếng, cô nhất định phải đưa hai cái người xấu này giao cho sứ giả công lý của nhân loại ___ cảnh sát thúc thúc.

______________________________

« Hy vọng mọi người vote cho mình, cảm ơn nhiều ạ »

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.