Bé Cưng Tinh Quái – Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 120: Chương 120




Nghe vậy, Giang Tiêu Tiêu chỉ có thể xấu hổ gật đầu.

Cận Tri Thận cười hờ hững, vừa ôm Giang Tiêu Tiêu vừa dịu dàng nói.

“Mình đi thôi!”

Càng ngày càng có nhiều người tụ tập vây xem, mọi người nhìn theo bóng dáng Cận Tri Thận và Giang Tiêu Tiêu nắm tay nhau rời đi, ánh mắt chuyển từ khinh thường thành hâm mộ. Lại nhớ đến những lời Cận Tri Thận vừa nói, dư luận lập tức nghiêng về một phía.

“Wow wow wow, anh chàng kia ngầu thật đấy! Ban nãy anh ấy xuất hiện khí phách quá chừng luôn! Ước gì mình có một anh người yêu như vậy.”

“Đúng đó! Còn cặp kia thì mặt dày ghê! Rõ ràng là cô ta dụ dỗ anh rể mình mà còn đổi trắng thay đen được.”

“Chắc là không muốn người ta sống tốt ấy mà! Có cô em gái như vậy đúng là xui tám kiếp, nhưng mà đá bồ cũ khốn nạn rồi gặp được anh bạn trai thế này âu cũng là may mắn.”

“Nghe nói hai người đó tốt nghiệp Đại học J, sao tôi lại có đàn anh đàn chị thế này, đúng là mất mặt.”

Trong đám đông vây xem không chỉ có người trong trường mà còn có khách khứa, lập tức có người nhận ra thân phận của Lam Quân Hạo và Giang Tình Tình.

Lúc này, không biết là ai nói vài câu: “Chẳng phải đây là Giang Tình Tình và Lam Quân Hạo sao? Mẹ cô ta là người thứ ba phá hủy hạnh phúc gia đình người ta thì thôi đi, không ngờ đến em gái cũng dụ dỗ bạn trai của chị mình. Trong buổi tiệc lần trước gây sự với người ta vẫn chưa đủ, bây giờ còn chưa chịu buông tha, hạng người gì thế này! Thật đúng là, sếp Cận nói không sai, có thai rồi mà không biết tích đức cho con mình.”

Nghe tiếng xì xào bàn tán và đón nhận những ánh mắt khinh bỉ từ những người xung quanh, có thể nói sắc mặt của Giang Tình Tình và Lam Quân Hạo cực kỳ khó coi, hai người chỉ có thể ủ rũ rời đi.

Nghĩ đến chuyện vừa rồi, sắc mặt Giang Tình Tình lập tức xanh mét, tại sao lúc nào Cận Tri Thận cũng bảo vệ Giang Tiêu Tiêu như thế? Rốt cuộc con ả này có gì tốt đẹp.

Lam Quân Hạo đi trước Giang Tình Tình, sắc mặt cau có.

“Anh Quân Hạo, anh đợi em với!” Giang Tình Tình gọi. net

“Đã bảo em bớt tranh cãi đi sao em không chịu nghe? Nhìn đi! Bây giờ thì hay rồi, đến tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường mà bây giờ mọi người đều mắng chúng ta vô liêm sỉ, ai cũng biết Lam Quân Hạo anh vứt bỏ cô ta, còn em thì cướp bạn trai của chị mình, em đã vui chưa?” Lam Quân Hạo quay lại mắng.

“Anh Quân Hạo, em.”

Giang Tình Tình đâu thể ngờ Cận Tri Thận cũng đến tham gia buổi lễ này, cứ tưởng Giang Tiêu Tiêu đến đây một mình. Giang Tình Tình bị mång, nhất thời không biết phải nói gì, chỉ có thể tỏ vẻ tủi thân nhìn Lam Quân Hạo.

Trong mắt Lam Quân Hạo xuất hiện cảm xúc phiền chán. Mấy năm trước anh ta cặp kè với Giang Tình Tình vì cảm thấy cô ta rất đáng yêu và ngây thơ, khiến người ta quý mến chứ không giống như Giang Tiêu Tiêu chỉ biết học hành, chẳng thú vị gì hết.

Nhưng bây giờ, Lam Quân Hạo chỉ cảm thấy Giang Tình Tình luôn làm ra vẻ, lúc nào cũng thích gây rắc rối làm anh ta thấy phiền chán. Cuối cùng im lặng, tiếp tục đi về phía trước.

“Anh Quân Hạo.”

Giang Tình Tình vội vàng chạy theo: “Anh đợi em với! Anh Quân Hạo… Ây da, bụng em..”

Nói đến đây, Giang Tình Tình ngồi xuống ôm bụng. Cô ta nhíu chặt mày, sắc mặt không ổn lắm, Lam Quân Hạo vội vã quay về.

“Sao vậy? Bụng khó chịu hả?” Anh ta lo lắng.

“Không sao, chắc là tại em đi nhanh quá thôi!” Dứt lời Giang Tình Tình nhìn Lam Quân Hạo rồi nói tiếp: “Anh Quân Hạo, anh đừng giận em nữa được không? Sau này em sẽ không tùy hứng nữa, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh mà.”

Giang Tình Tình biết là từ sau khi cô ta tự ý ra tay với Giang Tiêu Tiêu trong buổi tiệc lần trước, Lam Quân Hạo đã mất kiên nhẫn với cô ta rồi. Nhưng thế thì đã sao, họ có con với nhau rồi, Lam Quân Hạo không thể làm gì cô ta.

Quả nhiên, thái độ của Lam Quân Hạo đã mềm mỏng hơn, anh ta đỡ Giang Tình Tình dậy.

“Được rồi, anh biết em bất mãn với Giang Tiêu Tiêu nhưng bây giờ cô ta được Cận Tri Thận che chở, nếu nhịn được thì nhịn đi. Lam thị và Giang thị mới vừa ổn định, không thể để xảy ra bất kỳ sự cố nào.”

“Vâng.” Giang Tình Tình ngoan ngoãn gật đầu, nhưng ánh mắt hiện rõ vẻ không cam tâm.

Cô ta không tin Cận Tri Thận sẽ che chở cho Giang Tiêu Tiêu mãi mãi, chờ đến khi ả bị vứt bỏ, mình nhất định phải bắt ả đền gấp bội những gì mình phải chịu hôm nay.

Lam Quân Hạo không nói gì nữa, hai người nắm tay nhau chậm rãi đi trong trường, quên hết những chuyện vừa rồi.

Ở một nơi khác, Cận Tri Thận nắm tay Giang Tiêu Tiêu đi trên đường, độ ẩm từ lòng bàn tay khiến lòng Giang Tiêu Tiêu rối bời.

Tại sao anh cứ xuất hiện trong thế giới của cô hết lần này đến lần khác như thế? Rõ ràng là cô đã bình tĩnh trong nhiều ngày qua, Giang Tiêu Tiêu cho rằng có lẽ cuộc sống của cô sẽ tiếp tục như vậy.

Nhưng không ngờ anh lại xuất hiện một lần nữa, lại giúp mình lần nữa. Giang Tiêu Tiêu hít một hơi thật sâu rồi rút tay ra khỏi tay của Cận Tri Thận. Cô nói hết sức lạnh nhạt: “Cảm ơn vì lúc nãy anh đã giải vây cho tôi, tôi đi trước đây.”

“Chỉ nói một câu cảm ơn mà đã muốn đi à?” Cận Tri Thận chặn đường cô, nhìn cô chằm chằm. Bao năm qua, khó khăn lắm Cận Tri Thận mới gặp được cô, sao anh có thể để cô chạy một cách dễ dàng như vậy.

“Vậy anh muốn thể nào?”

“Mời tôi ăn một bữa được chứ?”

“Ngoài cái này ra thì sao?” Giang Tiêu Tiêu không muốn tiếp xúc nhiều với anh. Anh cong khóe môi, nói một cách chậm rãi: “Vậy thì lấy thân báo đáp.”

“Anh đừng đùa nữa.”

Giang Tiêu Tiêu hơi nhíu mày. Cận Tri Thận biết hiện giờ cô muốn rời xa anh nhường nào, cho nên anh không đùa nữa mà mím môi nói: “Anh chưa nghĩ ra.”

“Vậy anh cứ nghĩ từ từ đi.”

Dứt lời Giang Tiêu Tiêu xoay người định đi nhưng Cận Tri Thận lại gọi cô lại.

“Giang Tiêu Tiêu.” Giọng nói lạnh lùng khiến Giang Tiêu Tiêu dừng bước, anh nói tiếp: “Tại sao em phải làm vậy? Rốt cuộc em đang sợ điều gì?”

Cận Tri Thận bước đến trước mặt cô, nhìn cô chằm chằm như thể muốn nhìn thấu Giang Tiêu Tiêu đang nghĩ gì.

“Tôi không hiểu anh đang nói gì.” Giang Tiêu Tiêu lạnh nhạt đáp.

“Không phải em không hiểu mà là em không muốn nói, em chỉ muốn trốn tránh thôi. Giang Tiêu Tiêu, em tự hỏi lương tâm mình đi, em làm người đối tốt với em phải tổn thương thì nơi này có yên lòng được không?”

Cận Tri Thận cầm tay Giang Tiêu Tiêu đặt lên ngực cô.

Trái tim Giang Tiêu Tiêu như thắt lại, cô cố nén nước mắt. Cô có yên lòng được không? Tất nhiên là không.

Mỗi khi nhắm mắt để bình tĩnh lại, từng giây từng phút Giang Tiêu Tiêu đều cảm thấy không yên lòng. Tiểu Bảo thích cô như vậy, và cả Cận Tri Thận nữa, người đàn ông này đối xử với cô tốt đến thế.

Vậy mà cô lại làm anh tổn thương.

Nhưng cô đâu còn cách gì khác? Cô cũng rất thích anh …

Giang Tiêu Tiêu khẽ chớp mắt, vẫn lảng tránh ánh mắt của Cận Tri Thận. Cô chỉ muốn giấy khỏi tay anh nhưng Cận Tri Thận lại nắm chặt không chịu buông ra, tựa như đang chờ cô đưa ra câu trả lời.

Cùng lúc đó, ở chỗ rẽ, có một đôi mắt đang nhìn hai người chằm chằm.

Người kia chính là Tô Uyển Ương mới vừa đến trường không lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.