Tô Uyển Ương đứng tại chỗ, hai bàn tay siết chặt lại, cô ta nhìn chòng chọc vào Giang Tiêu Tiêu với ánh mắt độc địa.
Chẳng trách. Cô ta còn nghĩ tại sao Cận Tri Thận sẽ gác lại mọi công việc để đến dự buổi kỷ niệm thành lập trường, hóa ra là Giang Tiêu Tiêu cũng tham gia.
Anh đến tìm Giang Tiêu Tiêu trước nên mới bỏ mặc Tô Uyển Ương, để cô ta đến trường học một mình. Nghĩ thế cô ta tức ứa gan.
Tại sao lại là Giang Tiêu Tiêu? Lần nào cô ta cũng phá hỏng chuyện vui của mình, vốn tưởng rằng lần này có thể đi tham gia ngày kỷ niệm thành lập trường cùng với Cận Tri Thận, kết quả là cô ta lại xuất hiện.
Rõ ràng lần trước cô ta đã từ chối Cận Tri Thận, tại sao một người đàn ông có lòng tự trọng cao như anh ấy vẫn để ý đến cô ta chứ?
Tô Uyển Ương cắn chặt răng, cô ta ghen tỵ đến phát điên. net
Ở bên kia, Cận Tri Thận vẫn luôn giữ chặt tay Giang Tiêu Tiêu không chịu buông ra. Cô hít sâu một hơi, nhìn người đàn ông trước mặt mình và nói một cách bình tĩnh: “Cận Tri Thận, coi như tôi cầu xin anh đấy, đừng đến gần tôi nữa, đừng xuất hiện trước mặt tôi thêm một lần nào nữa.”
Cô đã đắm chìm quá sâu rồi, cô không muốn chìm sâu hơn.
Cô không muốn bọn họ có bất kỳ liên hệ gì với nhau nữa, miễn cho sau này anh biết được chân tướng để rồi khó chịu hơn, như thế sẽ càng khiến anh tổn thương hơn.
Nghe cô nói vậy, Cận Tri Thận mím môi, cuối cùng anh nói: “Cho tôi một lý do.”
Rốt cuộc là vì sao cô khăng khăng cảm thấy hai người bọn họ không thể ở bên nhau, nguyên nhân chủ yếu là gì, Cận Tri Thận nhìn chằm chằm vào cô và chờ đợi đáp án.
“Còn cần lý do nữa hay sao? Chúng ta không môn đăng hộ đối, chúng ta không hề thích hợp bên nhau. Anh không biết tôi là một con người như thế nào, cũng hoàn toàn không biết gì về quá khứ của tôi, thứ anh nhìn thấy chẳng qua chỉ là vẻ ngoài của tôi mà thôi, anh không hề hay biết gì hết, bộ mặt thật của tôi cực kỳ đáng ghét, tôi không muốn làm bẩn mắt anh, vậy nên xin anh hãy buông tha cho tôi đi.”
Cận Tri Thận cau mày, đôi môi mấp máy, anh nói: “Tôi chỉ tin tưởng những gì tôi nhìn thấy.”
Trong mắt anh, Giang Tiêu Tiêu là một cô gái khiến người ta đau lòng, khiến người ta yêu mến, dường như trên người cô có một sức hút kỳ lạ, trước nay anh chưa bao giờ muốn đến gần một người phụ nữ nào cả, mà cô là người đầu tiên cho anh cảm giác ấy.
Vì vậy, dù thế nào anh cũng quyết không buông tay.
“Anh cũng có lúc nhìn lầm thôi, đừng thế nữa, Cận Tri Thận, hãy coi như trước đây chưa từng xảy ra chuyện gì, được không? Buông tha tôi đi!”
Nói rồi Giang Tiêu Tiêu vùng vằng thoát khỏi tay Cận Tri Thận, xoay người bỏ đi.
Mỗi một bước đi tựa như dao cứa vào trái tim cô.
Cận Tri Thận, đừng đến tìm em nữa được không?
Giang Tiêu Tiêu sợ lần sau mình sẽ không nhịn được mà thử ở bên anh, thế nhưng cô biết rõ, đoạn tình cảm này của bọn họ sẽ không có kết quả.
Cận Tri Thận ngẩn ngơ đứng tại chỗ, anh cũng không đuổi theo, bởi anh biết Giang Tiêu Tiêu có khúc mắc lớn trong lòng chưa được giải quyết, anh không biết cụ thể nó là gì, cũng không biết nên bắt đầu giải quyết từ đầu.
Nhưng anh thật sự rất yêu cô! Làm sao anh có thể quên những chuyện khi trước, làm sao có thể buông tay trong tình huống không hay biết gì như thế này?
Cận Tri Thận thở dài, anh vẫn đứng tại chỗ, cụp mắt, không biết đang suy nghĩ gì.
Vốn dĩ sắc mặt của Tô Uyển Ương vẫn rất u ám, nhưng rồi cô ta bất giác nheo mắt, bởi vì cách quá xa nên cô ta không nghe được Cận Tri và Giang Tiêu Tiêu hai người bọn họ đang nói gì, tuy nhiên có thể thấy được hai người bọn họ chia tay trong không vui.
Ngay tức khắc Tô Uyển Ương cong khóe môi, cô ta đi ra, giống như chỉ tình cờ gặp được Cận Tri Thận.
Tô Uyển Ương treo lên gương mặt mỉm cười và ăn diện xinh đẹp, cô ta toát lên khí chất tao nhã, thoạt nhìn vô cùng quý phái.
“Tri Thận, anh ở đây à? Em tìm anh rất lâu đấy, em vừa mới đến nhà họ Cận tìm anh, sao anh lại không chờ em chứ!”
Cận Tri Thận hoàn hồn, sau đó anh trả lời một cách lạnh nhạt: “Quên mất.”
Quả thật Cận Tri Thận quên luôn việc Tô Uyển Ương cũng phải đến Đại học J để tham gia buổi kỷ niệm thành lập trường.
Vẻ mặt Tô Uyển Ương tức khắc cứng đờ, nhưng ngay sau đó cô ta bình tĩnh lại, nói: “Không sao, bây giờ chúng ta đi thôi nào. Hình như màn diễn thuyết ở hội trường sắp bắt đầu rồi, cùng đi đi.”
“Ừ.” Cận Tri Thận gật đầu và lạnh nhạt đáp lại. Hai người bọn họ vừa đi thì Giang Tình Tình và Lam Quân Hạo cũng đi ra từ trong một góc khuất, xảy ra chuyện như vừa rồi khiến bọn họ không còn hứng thú nghe diễn thuyết nữa, vốn dĩ đang định đi, không ngờ lại đụng phải Tô Uyển Ương và Cận Tri Thận.
Chuyện gì thế này? Chẳng phải Cận Tri Thận vừa mới đi cùng Giang Tiêu Tiêu ư? Tại sao bây giờ lại đi chung với Tô Uyển Ương rồi? Giang Tình Tình khẽ cau mày, trên mặt thoáng hiện lên nét khó hiểu, nhưng ngay sau đó cô ta bật cười.
“Anh Quân Hạo, xem chừng chị em muốn ở bên chủ tịch Cận cũng không dễ đâu.”
Đâu chỉ là không dễ, phải nói là bất khả thi mới đúng, một người đàn ông ưu tú như Cận Tri Thận đương nhiên phải xứng đối với Tô Uyển Ương, Giang Tiêu Tiêu là cái thá gì! Có lẽ không bao lâu nữa Cận Tri Thận chơi chán rồi, nhất định sẽ vứt bỏ cô ta ngay thôi.
Nghĩ đến đây, Giang Tình Tình nở nụ cười.
Lam Quân Hạo cũng mỉm cười, dù sao Cận Tri Thận quá ưu tú, nếu Giang Tiêu Tiêu ở bên anh thật thì kẻ làm bạn trai cũ như anh ta sẽ cảm thấy khó chịu lắm.
Cuối cùng tâm trạng của hai người bọn họ cũng được an ủi đôi chút, bọn họ không nói gì nữa mà cùng đi ra khỏi trường.
Sau khi vội vàng rời đi, Giang Tiêu Tiêu lập tức lao vào nhà vệ sinh, phải nói những lời ấy với Cận Tri Thận một lần nữa, cô cảm thấy khó chịu hơn ai hết.
Giang Tiêu Tiêu rửa mặt, cảm giác tỉnh táo hơn một chút, mãi một lúc sau cô mới bình tĩnh lại được. Cô nhìn đồng hồ, màn diễn thuyết của đàn anh khóa trên sắp sửa bắt đầu, cô đang định ra ngoài để đến hội trường thì Tô Uyển Ương bỗng đi vào.
“Cô Giang, trùng hợp quá.” Tô Uyển Ương giả vờ kinh ngạc.
Giang Tiêu Tiêu nhìn người phụ nữ trang điểm lộng lẫy trước mặt mình, dường như khá ngạc nhiên: “Cô Tô cũng đến tham gia lễ kỷ niệm thành lập trường à?”
Cô nhớ mang máng là Tô Uyển Ương theo học và tốt nghiệp đại học ở nước ngoài mà, sao cô ta lại đến tham gia buổi kỷ niệm thành lập trường của Đại học J nhỉ?
Tô Uyển Ương mỉm cười và nói: “Đúng vậy. Tri Thận dẫn tôi đến đây, khi còn ở nước ngoài tôi đã được nghe đến tên tuổi của Đại học Y nên rất hứng thú với trường, vì thế anh ấy dẫn tôi đến đây tham quan.”
Nghe vậy, Giang Tiêu Tiêu ngẩn ra, cô mỉm cười, trông có vẻ gượng gạo, rồi hỏi: “Thế à?”
Thì ra anh ấy xuất hiện ở Đại học J là vì đi cùng Tô Uyển Ương… Cô còn tưởng anh biết cô về trường nên mới.
“Đúng vậy. Anh ấy vốn là kiểu người trong nóng ngoài lạnh như thế đấy, vừa nghe nói tôi muốn đến đây là anh ấy gác lại công việc, còn nói là tôi về nước đã lâu mà chưa đưa tôi đi đầu chơi được, nhân dịp hôm nay Đại học J tổ chức buổi kỷ niệm thành lập trường bèn dẫn tôi đến.”
Giang Tiêu Tiêu nghe mà cảm thấy trái tim mình nhói đau, nhất thời cô không biết nói gì.
Ý cười hiện lên trong mắt Tô Uyển Ương, cô ta tiếp tục nói: “Chúng tôi lớn lên bên nhau từ nhỏ nên hiểu đối phương lắm, lần này tôi cũng học hỏi được rất nhiều đời ở công ty của anh ấy. À cô Giang này, hẳn là cô cũng biết nhỉ, gia đình hai bên còn định cho chúng tôi kết hôn để làm thông gia nữa đấy.”