Bé Cưng Tinh Quái – Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 122: Chương 122




Nhắc đến chuyện kết hôn, Tô Uyển Ương bỗng tỏ ra ngượng ngùng.

“Tối nay nhà họ Cận còn hẹn ba mẹ tôi cùng đi ăn bữa cơm, bàn việc cưới xin… Cô Giang này, tôi mới về nước, cũng không có bạn bè gì, tuy quen biết cô chưa lâu nhưng tôi cảm thấy hai chúng ta rất có duyên với nhau, nếu một ngày nào đó tôi và Cận Tri Thận đính hôn thật thì cô nhất định phải tham gia đấy nhé.”

Giang Tiêu Tiêu giống bị một đòn đả kích nghiêm trọng ngay tim, sắc mặt cô trở nên tái nhợt, cô gượng cười, trả lời: “Được.”

Rõ ràng đã biết được sự thật rằng mình và Cận Tri Thận không thể ở bên nhau, nhưng không hiểu sao bây giờ nghe được tin hai nhà bọn họ muốn bàn việc cưới xin và có lẽ không bao lâu nữa sẽ đính hôn, lòng Giang Tiêu Tiêu đau như dao cắt, tựa như có hàng nghìn hàng vạn con kiến đang gặm cắn trái tim, cảm giác ấy khó chịu vô cùng, cô trực tiếp biểu hiện ra mặt.

Tô Uyển Ương thấy mục đích đã đạt được, bèn cười nói: “Xin lỗi, hình như tôi nói hơi nhiều, xin lỗi cô nhé. Tôi đi trước, cũng không còn sớm nữa, không thể để cho Tri Thận đợi lâu được.”

“Ừm.” Giang Tiêu Tiêu gật đầu và trả lời một cách qua quýt. net

Tô Uyển Ương rời đi, đôi giày cao gót đạp trên mặt đất phát ra âm thanh cồm cộp, cô ta không kìm được mà nở nụ cười đắc ý.

Chỉ là một đứa con gái bị vứt bỏ của nhà họ Giang mà thôi, cô ta không tin mình không đấu lại Giang Tiêu Tiêu.

Có điều Giang Tiêu Tiêu cũng biết thân biết phận, hiểu được rằng mình không xứng với Cận Tri Thận, cho nên muốn cắt đứt mọi liên hệ với anh.

Tối hôm nay bác trai bác gái đều có mặt, nhất định mình phải nghĩ cách để Cận Tri Thận đồng ý việc hôn nhân này, ánh mắt Tô Uyển Ương hiện lên nét kiên định.

Giang Tiêu Tiêu ngẩn ngơ đứng tại chỗ, mãi mới hoàn hồn, rồi cô nở nụ cười như đang tự giễu cợt bản thân, mình có tư cách gì mà bực bội chứ.

Như thế chẳng phải là tốt nhất hay sao?

Cận Tri Thận và Tô Uyển Ương kết hôn, tất cả mọi người đều sẽ mong chờ cuộc hôn nhân này chứ không giống như cô và anh, cả nhà họ Cận sẽ phản đối hai người bọn họ đến với nhau, có lẽ người khác cũng sẽ cảm thấy cô không xứng với anh!

Giang Tiêu Tiêu hít sâu một hơi, cô chỉnh đốn lại cảm xúc của mình rồi đi đến hội trường.

Lục Tranh sắp xếp cho Giang Tiêu Tiêu vị trí ở hàng đầu tiên, cô tìm ghế của mình theo số thứ tự, không ngờ lại thấy được Cận Tri Thận và Tô Uyển Ương, khéo thay vị trí Lục Tranh giữ cho cô ở ngay bên cạnh Cận Tri Thận.

Tức khắc Giang Tiêu Tiêu cảm thấy vô cùng xấu hổ, thật là trùng hợp quá!

Cận Tri Thận đã nhìn thấy Giang Tiêu Tiêu ngay từ lúc cô đi vào hội trường, anh tỏ ra hết sức bình thản, cũng không nói câu nào.

Bây giờ Giang Tiêu Tiêu muốn đi cũng không đi được, bởi vì màn diễn thuyết đã bắt đầu, người phía sau đang thúc giục: “Bạn à, xin lỗi có thể nhường đường cho mình chút được không?”

Giang Tiêu Tiêu cắn răng, cuối cùng chỉ có thể ngồi xuống cạnh Cận Tri Thận.

Sắc mặt của Tô Uyển Ương trở nên khó coi, bởi vì cô ta cũng không ngờ chỗ ngồi của Giang Tiêu Tiêu lại ở ngay bên cạnh Cận Tri Thận.

Cô ta khẽ nheo mắt, rồi giả vờ hỏi một câu: “Tri Thận, tối nay nhà họ Cận và nhà họ Tô hẹn nhau đi ăn, anh cũng sẽ đi chứ?”

“Ừ.” Cận Tri Thận trả lời một cách lạnh nhạt, anh tập trung hết sự chú ý lên người Giang Tiêu Tiêu, hoàn toàn khong nghe rõ Tô Uyển Ương vừa nói gì.

Còn Giang Tiêu Tiêu nghe được đáp án thì cảm thấy lòng mình rối bời.

Anh ấy sẽ đồng ý đính hôn với Tô Uyển Ương ư?

Giang Tiêu Tiêu thở dài, thầm nghĩ, hẳn là vậy rồi.

Dù sao ông bà Cận chắc chắn sẽ đi ăn tối, nhất định bọn họ sẽ nghĩ cách để cho Cận Tri Thận đồng ý chuyện kết hôn này.

Giang Tiêu Tiêu cố gắng giữ bình tình và buộc mình không nghĩ đến Cận Tri Thận nữa, cô không ngừng nhắc nhở bản thân rằng anh không có liên quan gì đến mình nữa.

Tô Uyển Ương nghe vậy thì mỉm cười, cũng không nói gì.

Màn diễn thuyết bắt đầu, sau khi giám đốc đọc xong lời chào mừng thì đến lượt Lục Tranh lên diễn thuyết.

Anh ấy mặc một bộ com lê màu đen, khuôn mặt với đường nét góc cạnh trông vô cùng điển trai.

Khí chất nho nhã và lịch sự toát lên từ Lục Tranh khiến cho đám nữ sinh có mặt ở đây thét chói tai, mọi người nhìn anh ấy với ánh mắt tràn đầy sự mến mộ.

“Á a a anh Lục đẹp trai quá đi mất!”

“Đúng đấy, đúng đấy! Quả thật là tình nhân trong mộng của chúng ta! Không biết anh ấy có bạn gái chưa nữa?”

“Hú hú hú diễn thuyết xong nhất định phải hỏi xin wechat của anh ấy mới được!”

Các cô sinh viên châu đầu ghé tai đầy kích động, đến khi Lục Tranh bước lên bục giới thiệu bản thân thì mọi người mới yên tĩnh lại, tập trung nghe diễn thuyết.

Đầu tiên Lục Tranh nhìn về phía Giang Tiêu Tiêu đang ở dưới sân khấu và cười với cô, cô cũng mỉm cười đáp lại anh.

Sau đó Lục Tranh mới nhìn thấy Cận Tri Thận ở bên cạnh, anh ấy hơi sửng sốt rồi cũng mỉm cười thay lời chào hỏi.

Cận Tri Thận khẽ gật đầu, trên mặt anh thoáng hiện lên vẻ không vui, rốt cuộc Giang Tiêu Tiêu đến cùng với đối phương.

Màn diễn thuyết bắt đầu, cả hội trường trở nên yên lặng, giọng nói ẩm áp của Lục Tranh được micro phóng to, vang khắp hội trường. Nói đến nửa chừng, anh ấy bỗng nói đến những năm tháng đại học,.

“Thời đại học đúng là một quãng thời gian hạnh phúc, khi đó tôi là Chủ tịch Hội học sinh, tình cờ gặp được một cô gái, rất cố gắng, rất nỗ lực vươn lên, chúng tôi cùng nhau làm việc, quả thật quãng thời gian quả ấy đầy ắp những kỷ niệm đẹp.”

Khi nói, ánh mắt của Lục Tranh chứa chan tình cảm nồng nàn.

Từng hình ảnh của quá khứ hiện lên trong đầu Lục Tranh, dường như gương mặt non nớt của Giang Tiêu Tiêu đang ở ngay trước mắt.

Anh ấy còn nhớ lần đầu tiên bọn họ gặp nhau là văn phòng của Hội học sinh, lúc ấy cô đi vào và nói năng rất tự nhiên: “Chủ tịch, chào anh ạ, em là tân sinh viên năm nhất, vừa gia nhập Hội học sinh hôm nay, về sau xin được quan tâm nhiều hơn ạ.”

Rõ ràng chỉ là một lần gặp gỡ hết sức bình thường thôi, nhưng không rõ vì sao Lục Tranh lại có ấn tượng rất sâu về cô.

Trong văn phòng, anh ấy bất giác chú ý đến cô gái ấy.

Lục Tranh phát hiện mình thích Giang Tiêu Tiêu là khi biết cô và Lam Quân Hạo đang yêu nhau.

Cảm giác khi đó cực kỳ khó chịu, và đây cũng là lần đầu tiên anh xuất hiện cảm giác như thế.

Bấy giờ anh ấy mới biết, thì ra cảm giác yêu một người là như thế nào.

Lục Tranh nghĩ và cầm lòng không đặng mà cảm thấy tiếc nuối, nếu như lúc đó mình dũng cảm hơn một chút, hoặc là thử liên lạc với Giang Tiêu Tiêu sau khi tốt nghiệp thì có lẽ bọn họ sẽ không bỏ lỡ nhiều năm như vậy, có lẽ bây giờ bọn họ đã ở bên nhau rồi..

Sau khi nghe xong, Tô Uyển Ương cười nói: “Nghe giọng điệu của Lục Tranh thì có vẻ anh ấy thích cô gái đó lắm đấy! Không biết bọn họ đã ở bên nhau chưa nhỉ?”

Tô Uyển Ương luôn luôn chú ý đến Giang Tiêu Tiêu, khi biết được cô và người đàn ông tên Lục Tranh quen biết nhau thì cũng điều tra ra được anh ấy là đàn anh khóa trên của cô và vẫn luôn thích cô.

Trên mặt Cận Tri Thận không có chút biểu cảm gì, thế nhưng dường như anh đang tỏa ra khí lạnh, sự xuất hiện của Lục Tranh giống như đang nhắc nhở anh rằng, đối phương và Giang Tiêu Tiêu quen biết nhau từ rất lâu rồi, bọn họ từng có một khoảng thời gian vui vẻ.

Còn mình chỉ là người đến sau, Cận Tri Thận bất giác nheo mắt.

Giang Tiêu Tiêu hoàn toàn không biết người mà Lục Tranh nói đến chính là mình, theo lời Tô Uyển Ương nói thì có vẻ như anh ấy thích cô gái này.

Là ai thế nhỉ? Giang Tiêu Tiêu suy nghĩ, khi ấy trong Hội học sinh còn có ai nữa? Anh Lục xuất sắc như thế mà không theo đuổi cô gái đó ư? Mọi người dưới sân khấu cũng hết sức tò mò.

Nhưng sau đó Lục Tranh không tiếp tục nói về đề tài này nữa, anh ấy bắt đầu nói đến quá trình gây dựng sự nghiệp của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.