Sau khi về phòng một lúc lâu Giang Tiêu Tiêu mới bình tĩnh lại.
Cô vừa tìm chăn vừa nghĩ rốt cuộc hôm nay Cận Tri Thận bị làm sao vậy? Tại sao lại không vui?
Công ty sắp phá sản? Cãi nhau với người thân? Cô nghĩ mãi mà không tìm ra nguyên nhân. Mặc dù cô không nỡ bắt Cận Tri Thận ngủ trên số pha, nhưng trong nhà chỉ có một phòng, nếu anh không ngủ trên số pha thì chẳng lẽ hai người ngủ chung?
Giang Tiêu Tiêu bất giác nghĩ tới cảnh trong bộ phim lúc nãy, thế rồi cô vội giũ bỏ hết những suy nghĩ trong đầu, ôm chăn ra ngoài cho Cận Tri Thận.
Phim đã chiếu hết, Cận Tri Thận nhận chăn và nói “cảm ơn”.
“Tối nay anh định ngủ ở đây thật à?” Giang Tiêu Tiêu hỏi với vẻ nghi ngờ.
“Không thì ngủ ở phòng em hả?”
Cận Tri Thận mỉm cười nhì Giang Tiêu Tiêu.
Câu trả lời của anh khiến Giang Tiêu Tiêu hơi bối rối, cuống quít trốn về phòng.
Sau khi tắm xong, Giang Tiêu Tiêu cứ nghĩ tới Cận Tri Thận ở bên ngoài nhưng không dám ra ngoài xem. Cô nằm trên giường, bất giác ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Một đêm êm đềm và yên ả.
Sáng sớm hôm sau, Cận Tri Thận có việc gấp phải tới công ty, vì vậy anh mua bữa sáng thật sớm để ở nhà rồi rời đi.
Lúc Giang Tiêu Tiêu thức dậy nhìn thấy bữa sáng và giấy nhắn, vẻ mặt cô bỗng trở nên dịu dàng nhưng ngay sau đó ánh mắt lại dần ảm đạm.
Cận Tri Thận đối tốt với cô như vậy song bọn họ không thể ở bên nhau, sớm muộn gì cũng đường ai nấy đi…
Sau khi ăn sáng xong, Giang Tiêu Tiêu đến công ty, không tiếp tục nghĩ về chuyện này nữa.
Bởi vì chuyện xảy ra tối đó quá ồn ào, cho nên Giang Tiêu Tiêu không gặp được Diệp Giản Dương ở bữa tiệc, do đó cô đến công ty hỏi xem có thể sắp xếp cuộc hẹn với anh ta vào lúc khác hay không.
“Giám đốc Tô! Tất cả là lỗi của tôi đã đánh mất một cơ hội tốt.”
Giang Tiêu Tiêu chỉ lo nếu Diệp Giản Dương không đồng ý hẹn gặp thì phải làm sao.
Tô San nắm tay Giang Tiêu Tiêu an ủi: “Được rồi, không cần xin lỗi đâu, cô đừng băn khoăn nữa, chuyện tối hôm đó đâu thể trách cô được.”
Mặc dù Tô San không biết rốt cuộc tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng không hỏi. Giang Tiêu Tiêu phải sống chật vật trong nhà mình như vậy, thật khiến người ta thương xót.
“Nhưng bên phía Diệp Giản Dương…”
“Tối hôm đó tôi đã nói chuyện với Diệp Giản Dương rồi, dường như anh ta cũng có ý định hợp tác với chúng ta nên đã hẹn gặp tại quán trà vào ba giờ chiều nay, cô đến gặp anh ta nhé! Lần này khó khăn lắm mới có cơ hội gặp mặt, cô nhất định phải nắm chắc đó!”
Nghe Tô San nói vậy, Giang Tiêu Tiêu vô cùng vui mừng, không ngờ Diệp Giản Dương lại đồng ý gặp bọn họ.
“Cảm ơn Giám đốc Tô, tôi nhất định sẽ làm tốt.”
Tô San nở nụ cười: “Ừ, đi đi, cố lên, tôi tin cô!”
Giang Tiêu Tiêu gật đầu, sau đó rời đi để chuẩn bị cho buổi hẹn gặp Diệp Giản Dương chiều nay.
Ba giờ chiều, Giang Tiêu Tiêu tới quán trà và gặp được Diệp Giản Dương.
Người đàn ông mặc vest đen, chừng hơn ba mươi tuổi, trông rất bảnh bao và lịch sự.
“Xin chào anh Diệp, tôi là Giang Tiêu Tiêu, nhân viên kế hoạch của Tập đoàn Cẩm Sắt.”
“Chào cô.”
Diệp Giản Dương lễ độ bắt tay Giang Tiêu Tiêu, sau đó hai người ngồi xuống.
Hồi chiều Giang Tiêu Tiêu đã tìm hiểu về Diệp Giản Dương, tuy mới hơn ba mươi tuổi nhưng anh ta rất thích uống trà, mê trà đạo và cũng am hiểu trà đạo.
Sau khi giới thiệu bản thân xong, Giang Tiêu Tiêu tặng quà mình đã chuẩn bị hồi chiều cho Diệp Giản Dương.
“Nghe nói Tổng giám đốc Diệp thích uống trà nên tôi chuẩn bị một phần.”
Diệp Giản Dương vui vẻ nhận quà, nhìn đi nhìn lại một lát rồi hỏi: “Cô Giang cũng nghiên cứu trà đạo sao?”
“Không phải, tôi nghe nói Tổng giám đốc Diệp thích nên mới tìm hiểu tài liệu sơ qua. Trà đạo rất uyên thâm, tôi không thể hiểu hết trong thời gian ngắn được.”
Giang Tiêu Tiêu cũng chỉ là gà mờ thôi, cô biết Diệp Giản Dương thích trà cho nên tìm hiểu một chút. Cô cũng muốn giả vờ am hiểu, như vậy thì có thêm đề tài nói chuyện với Diệp Giản Dương, không chừng sẽ để lại ấn tượng tốt trong lòng Diệp Giản Dương.
Thế nhưng không am hiểu chính là không am hiểu, nếu giả vờ hiểu biết mà lại bị lật tẩy thì còn mất mặt hơn, cho nên cuối cùng Giang Tiêu Tiêu chỉ tặng trà lấy lòng mà thôi.
Diệp Giản Dương cười khẽ: “Cô Giang rất thật thà.”
Giang Tiêu Tiêu cũng cười theo. Cô nhìn Diệp Giản Dương, không biết anh ta có ấn tượng như thế nào về mình nhỉ? Có đồng ý hợp tác với Tập đoàn Cẩm Sắt hay không?
Thế nhưng, hình như sau đó Diệp Giản Dương cố ý kéo dài thời gian, không bàn chuyện công việc mà chỉ nói về trà đạo.
“Cô Giang này, uống trà không chỉ tu thân dưỡng tính mà còn bồi dưỡng tình cảm, gạt bỏ tạp niệm.” Diệp Giản Dương vừa pha trà vừa nói tiếp: “Thưởng trà cũng có rất nhiều cách, mà lúc uống trà cũng phải chú ý lá trà.”
Giang Tiêu Tiêu lắng nghe, không hề cảm thấy nhàm chán mà ngược lại cô rất hứng thú, còn hỏi rất nhiều vấn đề liên quan đến trà đạo.
Đặc biệt là khi thấy cách pha trà của Diệp Giản Dương thật rắc rối phức tạp, Giang Tiêu Tiêu cũng muốn học nhưng động tác rất vụng về.
Cô không giấu được vẻ lúng túng: “Tôi xin lỗi, đã để Tổng giám đốc Diệp chế cười rồi.”
Diệp Giản Dương mỉm cười, khen thật lòng: “Đây là lần đầu tiên cô Giang pha trà, thế này là tốt lắm rồi.”
Giang Tiêu Tiêu nghe vậy, khóe miệng khẽ cong lên, sau đó cô trở về chỗ ngồi.
“Không ngờ trà đạo có nhiều điều cần chú ý như vậy, hôm nay tôi đã học hỏi được nhiều điều từ giám đốc Diệp.”
Diệp Giản Dương cũng trở về chỗ ngồi, sau đó cất tiếng hỏi: “Lẽ nào cô Giang không cảm thấy nhàm chán sao?”
“Không hề! Sao anh Diệp lại nghĩ vậy?”
Diệp Giản Dương bật cười, dù sao anh ta cũng đã hơn ba mươi tuổi, có thể nhìn ra Giang Tiêu Tiêu thật sự thấy hứng thú.
“Trước khi gặp cô tôi đã gặp người của hai công ty khác. Bọn họ giống cô, cũng điều tra sở thích của tôi trước khi gặp mặt. Có một người chẳng hiểu gì về lĩnh vực trà đạo nhưng lại giả vờ am hiểu, tôi hỏi cô ta một số kiến thức cơ bản về trà mà cô ta cũng không trả lời được, vậy mà trước khi đến còn nói với tôi là mình thích trà.” net
Nghe đến đây Giang Tiêu Tiêu cảm thấy may mắn vì mình không giả vờ am hiểu, nếu không thì cô sẽ phải khó xử rồi.
Diệp Giản Dương nói tiếp: “Người của một công ty khác cũng tặng tôi một gói trà hảo hạng nhưng lại thiếu kiên nhẫn nghe tôi nói về trà, cuối cùng còn bảo tôi lừa bọn họ, tôi không muốn hợp tác nhưng lại lãng phí thời gian. Đây là lần đầu tiên tôi gặp một người vừa thật thà vừa kiên nhẫn như cô Giang đây.”
Những lời Diệp Giản Dương vừa nói đều là lời thật lòng. Trong chuyện hợp tác, không chỉ cần chú ý kế hoạch có tốt hay không mà điều quan trọng nhất là nhân phẩm của đối phương.
Nếu không thành thật và kiên nhẫn với đối tượng hợp tác thì cần gì phải bàn tiếp nữa.