Giang Tiêu Tiêu không ngờ mình mèo mù vớ cá rán, giành được hảo cảm của Diệp Giản Dương. Cô không kìm được mỉm cười: “Được thưởng trà và học hỏi kiến thức về lĩnh vực này với Tổng giám đốc Diệp là vinh hạnh của tôi, có gì đầu mà kiến nhẫn với cả không kiên nhẫn.”
“Cô nhóc rất khéo ăn nói đấy. Được rồi, đã thưởng trà rồi thì tiếp theo chúng ta bàn chuyện chính nhé!”
Khi Diệp Giản Dương nói chuyện, ánh mắt không che giấu sự tán thưởng, có thể thấy anh ta rất quý Giang Tiêu Tiêu, dù sao thì cũng không mấy đối tác có thành ý như vậy.
Giang Tiêu Tiêu rất vui, hai người bắt đầu bàn chuyện công việc. Cô trình bày những hiểu biết của mình về sản phẩm của công ty họ và nêu phương hướng quảng cáo tổng thể.
Có thể nói Diệp Giản Dương là người có bản lĩnh trên thương trường. Qua từng câu chữ của Giang Tiêu Tiêu, anh ta nhận ra cô rất đầu tư vào bản kế hoạch này, hiểu rõ mọi vấn đề cần biết, hơn nữa kế hoạch quảng cáo cũng rất tuyệt.
Sau khi cô trình bày xong, Diệp Giản Dương lên tiếng: “Ý tưởng của cô Giang rất hay! Thế này nhé, cô về làm một bản kế hoạch rồi mang đến %3D đây, nếu ko thì chúng ta ký hợp đồng.”
Giang Tiêu Tiêu rất ngạc nhiên, ngay sau đó cô mỉm cười đáp: “Quả nhiên Tổng giám đốc Diệp rất thẳng thắn.”
Diệp Giản Dương đã kiểm tra nhân phẩm của Giang Tiêu Tiêu, hơn nữa phương hướng quảng cáo tổng thể rất tuyệt, chỉ cần làm ra một bản kế hoạch tốt thì chẳng có lý do gì mà không hợp tác.
Sau khi bàn bạc xong xuôi, hai người rời khỏi quán trà.
“Cảm ơn Tổng giám đốc Diệp, sau khi trở về tôi nhất định sẽ hoàn thành bản kế hoạch, hẹn gặp %3D lại.”
“Ừm.” Diệp Giản Dương gật đầu rồi bảo: “Đi thôi! Tôi đưa cô về!”
Giang Tiêu Tiêu vừa mừng vừa lo, vội từ chối: “Không dám phiền anh đâu, công ty tôi ở ngay gần đây, tôi tự về được.”
Diệp Giản Dương không ép, Giang Tiêu Tiêu tạm biệt anh ta rồi trở về công ty.
Khi cô về tới công ty, Tô San đến hỏi thăm: “Sao rồi? Có gặp được Diệp Giản Dương không?”
Giang Tiêu Tiêu gật đầu.
“Hai người bàn chuyện thế nào?”
“Diệp Giản Dương nói chỉ cần bản kế hoạch ok là có thể ký hợp đồng.”
Tô San rất ngạc nhiên khi nghe tin này. Diệp Giản Dương nổi tiếng là người kỹ tính trên thương trường, hơn nữa còn cẩn thận về mọi mặt. Tô San biết trước đó có hai công ty bị Diệp Giản Dương từ chối, không ngờ Giang Tiêu Tiêu lại bàn bạc thành công một cách dễ dàng như vậy.
“Tiêu Tiêu của tôi giỏi quá! Cô phải làm kế hoạch này thật tốt đấy nhé!”
Giang Tiêu Tiêu gật đầu: “Giám đốc Tô cứ yên tâm, tôi sẽ làm thật tốt.”
Sau khi nói chuyện với Tô San xong, Giang Tiêu Tiêu vội vàng làm bản kế hoạch.
Trong khi đó, ở Tập đoàn Cận thị, Cận Tri Dực hớn hở nói chuyện trong văn phòng của anh trai mình: “Anh ơi, em báo cho anh tin này! Tối qua mẹ nói sau này mẹ sẽ mặc kệ chuyện của anh và chị dâu, anh phải cảm ơn em đó! Tất cả là nhờ em nói đỡ cho anh trước mặt ba mẹ đấy!”
Cận Tri Thận hờ hững liếc nhìn Cận Tri Dực, đồng thời cất tiếng hỏi: “Mẹ nói vậy thật à?”
“Tất nhiên rồi, anh còn không tin em ư! Nhưng chắc là mẹ chỉ nói vậy thôi, song cũng không lén đi tìm chị dâu nữa đâu!”
Dù sao Bà Cận cũng có thành kiến về gia cảnh của Giang Tiêu Tiêu, khó mà tháo gỡ trong chốc một lát.
“Anh ơi, em bảo này! Nếu có thời gian thì anh dẫn chị dâu về nhà để mẹ hiểu thêm về chị ấy, phải chung sống với nhau mẹ mới phát hiện những điểm tốt của chị dâu đúng không?”
Cận Tri Thận cụp mắt.
Anh cũng muốn dẫn Giang Tiêu Tiêu về nhà chứ, nhưng phải được cô nhóc đồng ý đã!
Mặc dù vấn đề phía Bà Cận đã tạm giải quyết, nhưng Giang Tiêu Tiêu vẫn còn khúc mắc. Cận Tri Thận biết Giang Tiêu Tiêu không muốn ở bên mình không chỉ vì Bà Cận mà nguyên nhân chính là do chuyện năm xưa.
Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?
Cận Tri Dực không ngốc, lập tức đoán được suy nghĩ của anh mình.
“Anh ơi, hay là chúng ta điều tra thử nhé? Nếu không điều tra thì chúng ta không biết năm xưa chị dâu đã gặp phải chuyện gì, như vậy sẽ không thể gỡ bỏ nỗi băn khoăn trong lòng chị ấy trong thời gian ngắn được đâu.”
Cận Tri Thận mím môi, trả lời dứt khoát: “Không được điều tra.”
Anh muốn Giang Tiêu Tiêu tự nói cho anh biết chuyện năm đó.
Cận Tri Dực bĩu môi: “Tại sao ạ? Vì chuyện quá khứ mà chị dâu không chịu ở bên anh, lẽ nào hai người cứ tiếp tục như vậy?”
Cận Tri Dực nói xong thì cảm thấy mình nhọc lòng quá chừng, cuối cùng anh ta bảo: “Thôi thôi, Hai người thích sao thì làm vậy đi! Anh ơi, ngày mai anh nhất định phải cho em nghỉ một ngày, em đã nói giúp anh trước mặt mẹ rất nhiều đó.”
Cận Tri Thận không đáp nhưng Cận Tri Dực biết anh trai đã đồng ý.
Anh ta vui vẻ rời công ty, không lâu sau Tô Uyển Ương ôm một chồng tài liệu gõ cửa đi vào.
Cô ta nhìn người đàn ông trước bàn làm việc với ánh mắt si mê. Hôm qua Tô Uyển Ương rất vui vì nhận được thuốc bổ và đồ ăn do Cận Tri Thận sai người đưa tới, quả nhiên người đàn ông này vẫn quan tâm cô ta.
Nghĩ đến chuyện này, Tô Uyển Ương có thêm can đảm nói: “Tri Thận, cảm ơn anh vì hôm qua đã cử người tặng đồ cho em. Em khỏe rồi, tối nay chúng ta cùng đi ăn nhé?”
Tô Uyển Ương thầm nghĩ: Cận Tri Thận áy náy vì đã bỏ mình lại bữa tiệc, anh đã sai người tặng đồ thì chắc hẳn sẽ không từ chối đi ăn cùng mình đâu nhỉ! Cô ta nhìn người đàn ông trước mặt bằng ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Thế nhưng Cận Tri Thận lại mím môi đáp: “Hôm nay tôi có rất nhiều việc cần xử lý, để hôm khác vậy!”
Sắc mặt Tô Uyển Ương lập tức đảm đạm, trong lòng rất thất vọng, cuối cùng cô ta đành nói: “Thôi được rồi! Anh làm việc đi, em ra ngoài trước đây.”
Sau đó Tô Uyển Ương rời khỏi văn phòng.
Cô ta về chỗ của mình, trên gương mặt lộ rõ vẻ không cam lòng. Tại sao lần nào Cận Tri Thận cũng từ chối cô ta, chỉ ăn một bữa thôi mà cũng không đồng ý.
Tô Uyển Ương cắn răng nghiến lợi, mình chưa từng hèn mọn đến vậy nhưng biết phải làm sao, đời này cô ta chỉ yêu người đàn ông ấy.
Tại Tập đoàn Cẩm Sắt, Giang Tiêu Tiêu làm việc đến bảy tám giờ tối, quên cả ăn cơm.
Mãi cho đến khi chuông điện thoại vang lên, trên màn hình hiển thị tên Cận Tri Thận. Giang Tiêu Tiêu bắt máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc. net
“Em đang ở công ty hay ở nhà?”
“Tôi đang ở công ty.” Giang Tiêu Tiêu cũng không giấu giếm, cô xem giờ mới biết đã hơn tám giờ. Muộn thế này rồi cơ à!
Giờ này cô vẫn ở công ty sao? Cận Tri Thận nhíu mày hỏi: “Em vẫn chưa ăn tối phải không?”
“Ừm… tôi quên mất.”
Vừa nhắc đến là Giang Tiêu Tiêu thấy hơi đói. Cận Tri Thận đã cúp máy, cô nhìn màn hình điện thoại, cũng không nghĩ nhiều mà tiếp tục làm việc, định làm xong mới đi ăn cơm.