Bé Cưng Tinh Quái – Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 186: Chương 186




Trong nhà hàng, trợ lý trơ mắt nhìn nhóm Giang Tiêu Tiêu rời đi, còn sắc mặt của chủ tịch nhà bọn họ đã đen sì nhưng vẫn ngồi yên tại chỗ.

Trợ lý không hiểu, đến khi Giang Tiêu Tiêu đi rồi, Cận Tri Thận vẫn đang nói chuyện với khách hàng.

Trong cả quá trình ấy, khách hàng cứ lo lắng thấp thỏm, sợ mình hơi sơ ý là đắc tội Cận Tri Thận.

Sau bữa ăn, Cận Tri Thận vừa ra khỏi nhà hàng lập tức dặn dò trợ lý: “Đi điều tra xem là có chuyện gì.”

Tại sao vô duyên vô cớ Giang Tiêu Tiêu lại đi xem mắt? Chẳng lẽ cô ấy bị ép? Cận Tri Thận cứ cảm thấy kỳ lạ.

Trợ lý nhận lệnh, nhưng rồi vẫn không nhịn được mà hỏi: “Chủ tịch, anh không đi tìm cô Giang sao ạ?”

Đi tìm Giang Tiêu Tiêu hỏi chẳng phải là được rồi sao, chưa biết chừng là có hiểu lầm gì cũng nên.

“Tạm thời không đi.” Cận Tri Thận mím môi.

Trợ lý không hiểu, rõ ràng chủ tịch rất để ý mà tại sao lại không đi? Nhưng anh ấy nhìn sắc mặt của Cận Tri Thận hiện tại, cũng không dám hỏi nhiều mà đi điều tra ngay.

Sau khi trợ lý rời đi, Cận Tri Thận lái xe đến trước khu Giang Tiêu Tiêu ở, anh châm một điếu thuốc, do dự hồi lâu rồi vẫn không đi vào.

Cận Tri Thận không biết gặp Giang Tiêu Tiêu rồi thì phải làm sao nữa, hỏi cô tại sao lại đi xem mắt ư? Chẳng hiểu sao anh sợ sự thật đúng như mình nghĩ.

Giang Tiêu Tiêu lại muốn xa cách anh…

Một điếu thuốc cháy hết, cuối cùng Cận Tri Thận cũng không đi lên tìm Giang Tiêu Tiêu mà lái xe đi.

Về đến nhà, Giang Tiêu Tiêu vẫn cảm thấy trong lòng rối bời, cô nhìn điện thoại di động, không hề có tin tức của Cận Tri Thận hay Tiểu Bảo, cô vừa mất mát lại vừa vui mừng.

Cô không biết nếu bây giờ Cận Tri Thận đến tìm mình thì cô phải đối mặt với anh kiểu gì?

Giang Tiêu Tiêu không muốn đẩy anh ra xa mình, cũng không muốn nhìn thấy anh và Tiểu Bảo khổ sở, nhưng mà…

Cô ngồi trên ghế sô pha, mở một chai rượu vang. Cô cầm bức tranh Tiểu Bảo vẽ mấy ngày trước, nhìn mấy nhân vật trong tranh, hốc mắt cô bất giác đỏ lên.

Uống một ly rượu, Giang Tiêu Tiêu mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cô cũng không biết mình uống bao nhiêu rồi mơ màng thiếp đi lúc nào không hay.

Ngày hôm sau, tập đoàn Cận thị.

Trợ lý nhanh chóng điều tra ra được việc Giang Tiêu Tiêu đi xem mắt, anh do dự một lát, cuối cùng vẫn báo cáo sự thật cho Cận Tri Thận biết: “Chủ tịch, hôm qua cô Giang ghi ID và thông tin của mình trên website hẹn hò, cô ấy chủ động đi xem mắt.”

Lúc điều tra được kết quả này, trợ lý cũng rất bất ngờ, anh ấy không thể nào ngờ được Giang Tiêu Tiêu lại bằng lòng đi xem mắt, hoàn toàn chủ động chứ không có bất kỳ ai ép buộc cô ấy hay có bất kỳ sự hiểu lầm nào ở đây.

Đúng lúc đó Cận Tri Dực đi vào và nghe được chuyện này, anh ta kinh hãi không thôi.

“Chị dâu đi xem mắt? Cậu đang nói gì cơ? Tôi không nghe lầm đấy chứ!”

“Đúng vậy, cậu hai.” Trợ lý nói đại khái cho Cận Tri Dực nghe chuyện xảy ra tối hôm qua.

Nghe vậy, Cận Tri Dực cảm thấy không thể tin nổi, tình huống gì đây?

“Anh, chuyện gì thế này?”

Không ngờ chị dâu lại đi xem mắt, hơn nữa còn bị anh trai bắt gặp, quả thật là một câu chuyện máu chó, Cận Tri Dực tưởng rằng bên phía mẹ mình được giải quyết thì bây giờ hai người bọn họ sẽ phát triển theo hướng tốt, thậm chí không bao lâu nữa là có thể kết hôn, sau đó sinh cho Tiểu Bảo một đứa em trai hoặc em gái. Thế nhưng hiện tại.. hình như sự thật khác xa tưởng tượng của anh ta!

Cận Tri Thận cũng nhíu mày, gần đây anh cảm nhận rõ được Giang Tiêu Tiêu bắt đầu mở rộng lòng mình với anh, mấy ngày trước mọi chuyện vẫn rất tốt đẹp, vì sao bỗng dưng lại thay đổi? Thậm chí cô còn chủ động đi xem mắt.

“Anh à làm sao bây giờ?”

Cận Tri Thận mím môi, giọng nói của anh nghe có vẻ âm u.

“Trước đây luôn là anh đến gần cô ấy, nếu cô ấy không muốn anh thân cận, trái lại còn lùi bước, vậy thì dù anh tiến sát kiểu gì cũng vô dụng.”

Quả thật là như vậy, ngay từ đầu cho đến bây giờ Giang Tiêu Tiêu đã trốn tránh không biết bao nhiêu lần, Cận Tri Thận lờ mờ đoán được cô đi xem mắt là muốn tìm một tấm bia đỡ đạn.

Cận Tri Thận không biết rốt cuộc nguyên nhân khiến Giang Tiêu Tiêu lại tránh né mình là gì.. cũng không biết hiện tại phải làm gì. Ngay sau đó anh lại dặn trợ lý đi điều tra đối tượng hẹn hò của cô, anh lo lắng bọn họ có ý đồ xấu với cô.

Cận Trị Dực nhìn anh trai mình rồi thở dài bất đắc đĩ, anh ta cũng không biết nên nói gì bây giờ, không thể làm gì khác hơn là chuyển đề tài.

“À đúng rồi, sắp đến sinh nhật ông ngoại rồi, chúng ta không làm gì thật sao ạ?”

“Kệ ông ngoại đi, ông cũng không muốn cho chúng ta nhúng tay.”

“Không biết rốt cuộc ông ngoại đang nghĩ gì mà lại giao việc chuẩn bị tiệc mừng thọ cho một người mới quen biết vài ngày. Trước đó em còn nghĩ là giao việc này cho chị dâu làm cơ, lần trước chị dâu chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Tiểu Bảo hoàn mỹ thế cơ mà.”

Cận Tri Dực vốn định nói sang chuyện khác nhưng không hiểu sao câu chuyện dần dần nhắc đến Giang Tiêu Tiêu, sau đó anh ta không kìm được mà hỏi một câu.

“Anh này, hôm sinh nhật ông ngoại, anh có định dẫn chị dâu đến không?”

Cận Tri Thận không nói gì, tất nhiên anh muốn đưa Giang Tiêu Tiêu đến gặp mặt ông ngoại, nhưng hiện giờ.. Giang Tiêu Tiêu có đi được không còn chưa chắc.

Cận Tri Dực nhìn sắc mặt của anh trai mình bèn nói sang chuyện công việc, bọn họ ở trong văn phòng nói chuyện một lát thì anh ta mới rời đi.

Về bữa tiệc mừng thọ của ông cụ Tần, bản thiết kế của Giang Tiêu Tiêu cũng không phải sửa chữa lại gì nhiều, lúc chạng vạng tan tần, cô đi đến tiệm bản đồ cổ.

“Ông Tần, tiệc mừng thọ được bố trí xong rồi ạ, ông xem xem không thích chỗ nào để cháu về sửa lại.”

“Nhanh vậy đã xong rồi à? Cháu có lòng rồi.”

Ông cụ Tần nhận tài liệu, sau khi xem xong ông cụ mỉm cười hài lòng.

“Không có gì không ổn cả, cháu à, cảm ơn cháu, ông đã nói việc này cứ giao cho cháu là yên tâm, vậy mà thằng cháu của ông còn nói cháu không đáng tin cậy đấy.”

Giang Tiêu Tiêu mỉm cười: “Ông Tần, ông đừng khách sáo như thế ạ.”

Càng tiếp xúc ông cụ Tần lại càng yêu thích Giang Tiêu Tiêu hơn, ông cụ cười nói: “Tiệc mừng thọ của ông nhất định cháu phải đến tham gia đấy nhé.”

“Vâng, chắc chắn rồi ạ.”

Giang Tiêu Tiêu vui vẻ đồng ý, sau đó cô lại pha trà và trò chuyện với ông cụ. Có lẽ bởi vì mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện nên tình thần của cô không được tốt lắm, lúc pha trà cũng không tập trung.

Ông cụ Tần nhận ra bèn đặt trà cụ xuống rồi hỏi thăm: “Con bé này, cháu có tâm sự gì à? Khi pha trà không thể thiếu tập trung như cháu được.”

“Xin lỗi ông ạ.” Giang Tiêu Tiêu hoàn hồn.

Ông cụ Tầm nhìn cô và cười hỏi: “Đang nghĩ đến người yêu à?”

“Không phải ạ.” Giang Tiêu Tiêu trả lời.

“Lại còn lừa ông nữa à.” Ông cụ Tần nhìn ra được ngay, ông cụ thở dài rồi nói tiếp: “Vốn dĩ ông định gán ghép cháu với cháu trai ông, nào ngờ nó đã có người trong lòng, cháu cũng có người mình thích, hầy, thật là đáng tiếc.”

Nghe vậy, Giang Tiêu Tiêu không kìm được mà nở nụ cười, ông cụ Tần vẫn còn muốn giới thiệu cô cho cháu ông cụ nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.