Anh vừa dứt lời, sắc mặt Tô Uyển Ương lập tức cứng đờ, bàn tay cầm tài liệu gần như run lên.
Mối liên hệ cuối cùng giữa cô ta và Cận Tri Thận là công việc, nếu rời Cận thị thì cô muốn gặp anh cũng khó, thậm chí đó là chuyện không thể nào. Đến lúc đó tất cả cũng coi như kết thúc luôn.
“Lát nữa em sẽ báo lại với ông nội.” Tô Uyển Ương mím môi, cuối cùng đành phải nói vậy.
Nói thì nói vậy chứ làm gì có chuyện Tô Uyển Ương chịu rời Cận thị một cách dễ dàng được.
“Ừ” Cận Tri Thận hờ hững đáp.
Cận Tri Thận biết tình cảm của Tô Uyển Ương dành cho mình, nhưng cả đời này anh chỉ thích duy nhất một người là Giang Tiêu Tiêu, không thể đáp lại tình cảm của Tô Uyển Ương. Hơn nữa, cô ta là cô chủ là họ Tô, nếu cứ ở lại Cận thị mãi cũng không hay.
Sau khi ra khỏi văn phòng, sắc mặt Tô Uyển Ương cực tệ.
Cô ta biết mình không thể ở lại Tập đoàn Cận thị lâu dài, nhưng Cận Tri Thận vội vã phủi sạch quan hệ với mình như vậy là vì ả đàn bà Giang Tiêu Tiêu ư?
Tô Uyển Ương cắn chặt răng, ngọn lửa ghen tuông bùng lên ngùn ngụt nhưng cũng đành chịu. Sau khi rời khỏi công ty, cô ta lại đến quán bar mua say.
Trên quầy bar xếp đầy ly rượu, Tô Uyển Ương càng uống càng khó chịu, trong đầu toàn là hình ảnh Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận ở bên nhau. Cô ta ước gì người bên cạnh Cận Tri Thận là mình chứ không phải Giang Tiêu Tiêu.
Tô Uyển Ương nhếch môi nở nụ cười mỉa mai như đang tự giễu. Cô chủ nhà họ Tô lại thua Giang Tiêu Tiêu, đây đúng là truyện cười, câu chuyện nực cười nhất thế gian!
Đúng lúc này, một người đàn ông đi tới.
“Xin chào cô Tô, gặp cô ở đây thật trùng hợp!”
Tô Uyển Ương thoáng khựng lại, liếc nhìn người bên cạnh. Anh ta tầm hơn hai mươi tuổi, mặc bộ vest hàng hiệu, gương mặt đẹp trai, dáng vẻ hấp dẫn, chắc là con nhà giàu.
“Anh là?” Tô Uyển Ương hờ hững hỏi.
Người đàn ông nghe vậy, ánh mắt không giấu được vẻ thất vọng nhưng vẫn mỉm cười đáp: “Tôi là Mộ Vân Thâm, cậu cả nhà họ Mộ. Cô không nhớ tôi ư? Trước đây chúng ta đã từng gặp nhau ở bữa tiệc chào mừng cô về nước đó?”
Tô Uyển Ương ngẩn ra giây lát, mang máng nhớ ra người này.
Cô ta quen Mộ Vân Thâm ở bữa tiệc, đối phương còn hỏi phương thức liên lạc của mình nữa. Sau bữa tiệc mấy ngày, Mộ Vân Thâm còn hẹn Tô Uyển Ương đi ăn cơm nhưng bị cô ta từ chối.
Hình như người đàn ông này thích với mình, thế nhưng Tô Uyển Ương một lòng một dạ với Cận Tri Thận, không quan tâm đến những người theo đuổi mình.
“Cô Tô không vui à? Sao lại một mình uống rượu giải sầu thế?” Mộ Vân Thâm hỏi han ân cần, đồng thời nhìn Tô Uyển Ương bằng ánh mắt si mê.
“Ừm”‘ Tô Uyển Ương lạnh nhạt đáp.
“Là vì cậu Cận phải không? Nghe nói anh ta đã có người yêu…”
Đúng là Mộ Vân Thâm thích Tô Uyển Ương, anh ta là cậu chủ nhà họ Cận, được nuông chiều từ nhỏ, muốn gì được nấy. Cũng có không ít người thích Mộ Vân Thâm nhưng chẳng ai làm anh ta rung động.
Mãi cho tới bữa tiệc lần trước, Mộ Vân Thâm đã biết thế nào là rung động ngay từ lần đầu tiên khi nhìn thấy Tô Uyển Ương. Người ấy như một nàng công chúa kiêu ngạo, khoảnh khắc đó Mộ Vân Thâm thầm nghĩ mình phải dâng tặng cho cô ấy tất cả những gì tốt đẹp nhất trên đời.
Anh ta xin cách liên lạc, sau đó hẹn đối phương đi ăn nhưng bị từ chối một cách uyển chuyển.
Về sau anh ta mới biết Tô Uyển Ương vẫn luôn thích một người, mà người đó là Cận Tri Thận.
Mộ Vân Thâm rất buồn, không liên lạc với Tô Uyển Ương nữa nhưng vẫn luôn chú ý tới chuyện của cô ta. Mấy ngày trước anh ta nghe đồn Cận Tri Thận có người yêu, thế là anh ta lại dấy lên hy vọng, không ngờ hôm nay lại gặp Tô Uyển Ương ở đây.
“Cô Tô à, cô ưu tú như vậy cần gì phải đau khổ cố chấp yêu một người không yêu mình? Trên đời này còn rất nhiều người thích cô, mặc dù họ không bằng Cận Tri Thận nhưng lại yêu cô hơn anhta.
“Cậu Mộ cứ nói đùa. Xin lỗi, chuyện của tôi chưa đến lượt anh xen vào.”
Dứt lời Tô Uyển Ương dứt khoát cầm túi xách ra khỏi quán bar.
Mộ Vân Thâm thấy vậy, vội vàng níu tay cô ta.
“Cô Tô, không phải tôi xen vào chuyện của cô, tôi chỉ muốn nói cho cô biết rằng… tôi… tôi cũng thích cô. Cho dù bây giờ cô không thích tôi nhưng vẫn mong cô cho tôi một cơ hội.”
Từ trước tới giờ Mộ Vân Thâm chưa từng để ý một người phụ nữ nào đến vậy, anh ta thật lòng thích Tô Uyển Ương.
“Xin lỗi cậu Mộ, tôi đã thích người khác rồi.” Tô Uyển Ương khéo léo từ chối.
“Uyển Ương, anh biết em thích Cận Tri Thận, nhưng người như anh ta không xứng với tình yêu của em. Em thích anh ta nhiêu năm nhưng anh ta lại thích người khác. Uyển Ương, từ bỏ anh ta thôi! Hãy ở bên anh, anh sẽ đối xử với em thật tốt.’ Mộ Vân Thâm khuyên nhủ.
Lúc này Tô Uyển Ương đã uống say, nghe vậy cô ta hơi giận, lập tức hất tay Mộ Vân Thâm ra rồi giận dữ quát lên: “Từ bỏ ư? Đừng hòng, cả đời này Tô Uyển Ương tôi không bao giờ từ bỏ Cận Tri Thận.”
Cô ta yêu anh sâu sắc, sao có thể buông bỏ một cách dễ dàng được.
“Cô chủ nhà họ Tô không thể thua một ả đàn bà như Giang Tiêu Tiêu được. Cô ta từng chửa hoang, sao xứng với Cận Tri Thận. Sớm muộn gì tôi cũng ép cô ta phải cút khỏi thế giới của Cận Tri Thận.”
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Tô Uyển Ương cực kỳ âm u.
Chưa đến thời khắc cuối cùng cô ta sẽ không từ bỏ, cùng lắm là kéo Giang Tiêu Tiêu chết cùng, chẳng ai có được Cận Tri Thận.
Mộ Vân Thâm rất ngạc nhiên, bởi vì anh ta vẫn luôn chú ý tới chuyện này nên cũng biết Cận Tri Thận thích ai, nhưng không ngờ Giang Tiêu Tiêu từng mang thai.
Vành mắt Tô Uyển Ương đỏ hoe, nước mắt sắp tràn mi, Mộ Vân Thâm nhìn mà đau lòng. Cô thích người đàn ông kia đến vậy ư?
Cuối cùng, Tô Uyển Ương loạng choạng rời đi, Mộ Vân Thâm nhìn trợ lý của Tô Uyển Ương dìu cô ta lên xe rồi mới rời khỏi nơi này.
Đảo mắt đã mấy ngày trôi qua, Giang Tiêu Tiêu dưỡng thương trong nhà Cận Tri Thận, được chăm sóc chu đáo nên vết thương sắp khỏi rồi.
Bây giờ cô đang nghĩ xem có nên dọn ra ngoài không? Mặc dù hiện tại quan hệ giữa hai người rất tốt, nhưng nếu tiếp tục ở lại thì không hay lắm… .
||||| Truyện đề cử: Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài |||||
Tối hôm đó, Giang Tiêu Tiêu đích thân vào bếp nấu rất nhiều món ngon. Trong bữa cơm, cô nhắc đến chuyện ngày mai dọn đi.
Tiểu Bảo vừa nghe tin, lập tức không vui.
“Cô Tiêu Tiêu đừng đi! Cô ở lại nhé!”
Cận Tri Dực cũng có mặt, anh ta vừa ăn cơm vừa khuyên nhủ: “Đúng thết Chị dậu à, chị sống cùng anh em và Tiểu Bảo ở đây rất vui mà! Dọn đến dọn đi phiên lắm!”
Điều quan trọng là chị dâu nấu cơm ngon tuyệt, nếu chị ấy chuyển đi thì mình chẳng được ăn mấy món này nữa…