Bé Cưng Tinh Quái – Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 211: Chương 211: Có có thể trở về




Tô thị rồi Mặc dù Hàn Tĩnh không phạm tội lớn, vào đồn cảnh sát cũng chỉ bị tạm giam một lát thôi nhưng cô ta không muốn đắc tội Cận Tri Thận, bây giờ thể diện chẳng còn quan trọng nữa.

Giang Tiêu Tiêu mặc kệ Hàn Tĩnh, cô ta không chỉ mắng cô mà còn mắng Tiểu Bảo, cô không cần phải nói đỡ cho hạng phụ nữ này. Nghĩ đến đây, Giang Tiêu Tiêu quay sang nói với Cận Tri Thận: “Đi thôi!”

Cận Tri Thận gật đầu, ba người rời khỏi trung †âm thương mại.

Hàn Tĩnh không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Chủ tịch Ninh cầu cứu nhưng Chủ tịch Ninh đứng phía sau đã biến mất dạng để phủi sạch quan hệ. Hàn Tĩnh suýt ngất luôn. Bây giờ thì hay rồi, mất việc mất luôn cả chỗ dựa…

Hàn Tĩnh gần như suy sụp.

Sau khi ra ngoài trung tâm thương mại, Giang Tiêu Tiêu hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

“Anh gọi điện cho em nhưng không ai bắt máy, thế là anh hỏi tài xế.”

Giang Tiêu Tiêu lấy điện thoại ra xem thì phát hiện có một cuộc gọi nhỡ từ Cận Tri Thận vào mấy chục phút trước, nhưng chắc là lúc đó cô đang mua sắm nên không nghe thấy.

“Em mua được gì vậy?”

“Thì đi loanh quanh rồi mua một bộ quần áo thôi.” Giang Tiêu Tiêu trả lời.

“Phải rồi ba ơi! Cô Tiêu Tiêu mua bộ đồ mẹ con, ban đầu cô Tiêu Tiêu ưng ý một chiếc cà vạt định mua tặng ba nhưng bị cái cô xấu xa vừa nãy cướp mất rồi.”

Cận Tri Thận nghe xong lập tức nhướng mày nhìn Giang Tiêu Tiêu.

“Em muốn mua quà tặng anh à?”

Giang Tiêu Tiêu ngượng ngùng đáp: “Em nhìn thấy rồi đột nhiên muốn mua thôi.”

Cận Tri Thận khẽ nhếch khóe môi, xem chừng khá vui vẻ. Ba người tìm một nhà hàng ở gần đó ăn cơm, sau đó đi bộ vê nhà.

Hôm sau Giang Tiêu Tiêu ở nhà với Tiểu Bảo. Vì vết thương đã lành nên đến trưa Giang Tiêu Tiêu xuống bếp định nấu vài món, Tiểu Bảo cũng vào bếp giúp cô.

Đám người giúp việc cực kỳ ngạc nhiên. Giang Tiêu Tiêu sống ở biệt thự không hề kiêu ngạo, lại còn xuống bếp. Điều quan trọng là… Cậu chủ nhỏ cũng giúp đỡ làm việc.

Quả nhiên cô Giang không phải người tâm thường.

Trong phòng bếp, Tiểu Bảo nói: “Cô Tiêu Tiêu ơi, lát nữa chúng ta đến công ty đưa cơm cho ba nhat”

“Không được đâu! Liệu có quấy rây ba con làm việc không?” Giang Tiêu Tiêu hơi do dự.

“Không đâu, cô đưa cơm đến chắc chắn ba rất vuil”

Giang Tiêu Tiêu vẫn rối rắm nhưng không khuyên được Tiểu Bảo, vì vậy nấu cơm xong cô chuẩn bị một suất cơm cho Cận Tri Thận. Sau khi ăn xong, hai người xuất phát tới Tập đoàn Cận thị.

Cùng lúc đó, nhân viên Phòng Thư ký Tập đoàn Cận thị đang sôi nổi bàn tán chuyện hôm qua.

“Các cô biết gì chưa? Em họ tôi làm việc ở trung tâm thương mại, nghe con bé kể chiều qua thấy Chủ tịch Cận đến đó. Có một cô gái xảy ra tranh chấp với một khách hàng, Chủ tịch Cận đã che chở cho cô ấy, còn nói rằng cô ấy là vợ chưa cưới của mình.”

Mọi người nghe xong đều kinh ngạc.

“Cô gái kia là ai thế? Lẽ nào là chị Uyển Ương?”

“Không phải đâu, hôm qua Chủ tịch Cận vê trước giờ tan làm, lúc ấy chị Uyển Ương vẫn còn ở văn phòng mài”

“Ồ, nói vậy thì tin đồn Chủ tịch Cận có crush là thật! Tôi cứ tưởng anh ấy và chị Uyển Ương là một đôi đấy!”

“Ai mà chả thết Trước đây tôi cũng cho rằng chị Uyển Ương sẽ trở thành bà chủ của Tập đoàn Cận thị, nhưng bây giờ… Chậc chậc!”

Tô Uyển Ương đến phòng nghỉ thì nghe thấy những lời bàn tán này, cô ta lập tức dừng bước trước cửa phòng.

Cận Tri Thận thừa nhận Giang Tiêu Tiêu là vợ chưa cưới của mình ư?

Từ trước tới giờ mọi người đều cho rằng Tô Uyển Ương và Cận Tri Thận có hôn ước, cô ta mới là vợ chưa cưới của anh. Nhưng bây giờ…

anh nói vậy chẳng phải làm cô ta khó xử sao?

Tô Uyển Ương siết chặt nắm tay, trong lòng trào dâng cảm xúc không cam lòng.

Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, Giang Tiêu Tiêu dắt Tiểu Bảo bước ra rồi đi thẳng tới văn phòng Chủ tịch. Khi đi ngang qua Tô Uyển Ương, Giang Tiêu Tiêu thoáng sửng sốt.

“Vết thương trên người cô Giang sắp khỏi chưa? Xin lỗi cô, mấy hôm nay tôi vẫn muốn dành thời gian tới thăm cô nhưng không rảnh.”

Tô Uyển Ương thong dong nói. Hiện giờ cô ta đã bình tĩnh lại, sắc mặt như thường, dáng vẻ đoan trang tao nhã.

“Cô Tô yên tâm, tôi ổn rồi.” Giang Tiêu Tiêu hờ hững trả lời, dường như không muốn nói nhiều với Tô Uyển Ương.

Sau đó trợ lý đi ra dẫn cô và Tiểu Bảo vào văn phòng.

Tô Uyển Ương trơ mắt nhìn Giang Tiêu Tiêu đi vào văn phòng, không thể ngăn cản được.

Bởi vì vụ tai nạn xe mà mấy hôm nay Cận Tri Thận vô cùng lạnh nhạt với cô ta. Tô Uyển Ương còn nghe nói Giang Tiêu Tiêu đã chuyển vào nhà Cận Tri Thận.

Những việc này khiến cô ta ghen tị đến độ muốn chém Giang Tiêu Tiêu thành trăm mảnh nhưng không làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Trông thấy Giang Tiêu Tiêu dắt thái tử nhỏ nhà họ Cận vào văn phòng, mấy người trước cửa lại bắt đầu xôn xao.

“Wow, cô gái vừa rồi là người Chủ tịch thích đúng không? Rất có khí chất!”

“Đúng vậy đúng vậy! Cả cậu chủ nhỏ được cô ấy dắt tay nữa, trông ngoan ghê!”

“Chắc là cô ấy đưa cơm cho Chủ tịch! Thật là hâm mộ làm saol”

Nhân viên Phòng Thư ký nhao nhao bàn tán.

Tô Uyển Ương nghe họ nói vậy càng tức hơn.

Một ả đàn bà từng sinh con như Giang Tiêu Tiêu có tư cách gì!

Trong văn phòng, Cận Tri Thận vui vẻ ăn cơm do Giang Tiêu Tiêu nấu đúng như Tiểu Bảo dự đoán, gương mặt lạnh lùng kiêu ngạo thường ngày giờ nở nụ cười nhẹ.

Sau khi Cận Tri Thận ăn xong, Giang Tiêu Tiêu không ở lại quấy rây anh làm việc mà dẫn Tiểu Bảo về.

Gần tới lúc tan làm, Tô Uyển Ương tới văn phòng của Cận Tri Thận báo cáo công việc.

Trước khi ra ngoài cô ta nhìn vẻ mặt hờ hững

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.