Sau khi từ chức suôn sẻ, Giang Tiêu Tiêu gọi điện đặt taxi tới đón. Khi tài xế khiêng hành lý lên xe, cô lưu luyến nhìn nơi mình sinh sống mấy năm qua.
Không biết lần này đi đến khi nào mới trở về.
Cô nghĩ tới Cận Tri Thận - người đàn ông dịu dàng luôn đối xử dịu dàng với mình. Trái tim nhói đau.
"Cô gái, tôi cất hành lý xong rồi."
Giọng nói của tài xế vang lên bên tai, Giang Tiêu Tiêu nhếch môi cười, cụp mắt cất giấu mọi cảm xúc vào đáy mắt rồi xoay người lên xe.
Tạm biệt!
Có lẽ sẽ không gặp lại nữa.
Taxi khởi động, từ từ chạy đi.
Một chiếc xe Bentley màu đen lao vụt qua bên cạnh chiếc taxi, nếu Giang Tiêu Tiêu ngang đầu thì vừa hay có thể nhìn thấy người đàn ông lái chiếc xe đó, Là Cận Tri Thận.
Nhưng cô không ngẩng đầu.
Mà Cận Trí Thận thì tập trung nhìn đường phía trước, hai người cứ như vậy mà lướt qua nhau.
Cận Tri Thận thức trắng đêm, mãi đến gần sáng không chống chịu nổi nữa mới chợp mắt.
Lúc anh tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.
Anh giật mình, Tiêu Tiêu!
Anh chẳng buồn thay bộ quần áo hôm qua ra, lập tức lao ra khỏi phòng.
Suýt nữa thì va phải Cận Tri Dực ở đầu cầu thang.
"Anh à, anh..."
Cận Tri Dực chưa kịp nói gì đã thấy anh trai chạy xuống nhà như một cơn gió.
Anh ta ngây người giây lát nhưng ngay sau đó đã hiểu ra, vội vàng đuổi theo.
Tới khi anh ta đuổi theo ra ngoài thì Cận Tri Thận đã lái xe ra rời đi rồi.
Cận Tri Dực bĩu môi, chẳng cần hỏi cũng biết anh trai muốn đi tìm Giang Có điều không biết Giang Tiêu Tiêu có chịu gặp anh trai mình không.
Cận Tri Thận lo lắng bất an, mí mắt phải giật không ngừng như sắp xảy ra chuyện gì đó.
Tối qua Tri Dực nói hãy cho Tiêu Tiêu thời gian bình tĩnh lại, cho nên anh mới nhẫn nhịn không đi tìm cô.
Bây giờ anh hối hận rồi, lẽ ra tối qua anh nên đến gặp cô và nói với cô rằng không sao đâu, anh không để ý tới quá khứ của cô.
Nghĩ đến đây, anh đạp chân ga. Anh nôn nóng muốn gặp cô, muon bày tỏ nỗi lòng của mình cho cô biết.
Chiếc Bentley màu đen đậu dưới tòa nhà nơi Giang Tiêu Tiêu sinh sống. Cận Tri Thận xuong xe rồi chay nhanh vào tòa nhà.
Anh tới gõ cửa nhà cô: "Tiêu Tiêu, mở cửa. Anh biết em đang ở trong nhà."
Trong nhà hoàn toàn im ắng.
Hàng mày kiếm nhíu chặt, anh lại đập mạnh lên cánh cửa: "Tiêu Tiêu, anh là Tri Thận, em mở cửa ra có được không?"
"Chàng trai này."