Bệ Hạ, Không Thể!!

Chương 47: Chương 47: Đêm khuya bị bắt cóc




Edit: Han.

Nhiễm Diên suy nghĩ, lúc trước cho rằng mọi chuyện đã yên ổn, nên liền để Mặc Hành đi Cát Huy tìm sư huynh y, bên cạnh không lưu lại nhiều người, nhất thời mất cảnh giác lại bị bại lộ hành tung. Mới đầu nàng còn tưởng là người của Quý Thịnh, vô cùng hoảng loạn, nhưng cho Nữ Âm đi dò xét một phen, lại phát hiện ra cũng không phải.

“Hẳn là người nước Tề, Phu nhân yên tâm, Nữ Âm sẽ bảo vệ người thật tốt, nô tỳ đã cho người truyền tin đến Mặc tiên sinh.”

Ban đêm Nhiễm Diên ngủ cũng không an ổn, mơ một giấc mộng kỳ quái, chốc lát là thân thể bị mất đầu của Trọng Tuyên hỏi nàng đầu y đang ở nơi nào; chốc lát lại là bộ dáng lão Yến Vương trúng độc chết thảm, chất vấn nàng tại sao phải cùng Quý Thịnh ở bên nhau; chốc lát lại là hình ảnh đêm đầu tiên bị Quý Thịnh đè ở dưới thân cường bạo, khiến nàng như bị xé rách đau nhức từng trận.

[ A Diên, ta sẽ bắt được nàng!]

“A!”

Từ trong mộng bừng tỉnh dậy, tim Nhiễm Diên đập dồn dập liên hồi, giữa trán trắng nõn như tuyết thấm đầy mồ hôi lạnh, nhìn nến trên giá đã tắt, cả căn phòng tối tăm, tới gần cửa sổ nhìn ra đình viện mông lung dưới ánh trăng, nàng chân trần xuống giường, mơ hồ có thể nhìn thấy da thịt tuyết trắng tiêm mỹ.

Nhớ tới mới vừa rồi trong mộng Quý Thịnh tức giận mặt mày dữ tợn, Nhiễm Diên còn có chút kinh sợ, nàng thật sự không dám tưởng tượng, nếu bị hắn bắt trở về sẽ phải chịu kết cục như nào, dựa theo tính cách bá đạo kia của hắn.....

Hiên cửa vẫn chưa khép hẳn, hương hoa nhàn nhạt bay vào, đẩy ra hai cánh cửa sổ, một vầng trăng non nhẹ toả ngân quang giữa đám mây mù vấn vít phía chân trời, ánh sáng bạc vẩy đầy sân, chiếu rọi lên những đoá hoa quỳnh đang trốn trong bóng đêm nở rộ.

“Thật đẹp.”

Nàng nhịn không được duỗi tay sờ lên cánh hoa quỳnh mềm mại bên cửa sổ, nhuỵ vàng hoa trắng nhẵn mịn như tơ kiều diễm động lòng người, hương hoa ngào ngạt vẩn quanh chóp mũi, khi những ngón tay ngọc đang trêu đùa ở nhuỵ hoa, trong viện bỗng nhiên có tiếng vang kỳ quái.

Có người!!

Nhiễm Diên lập tức cảnh giác, hồ nước giữa đình viện hiện ra bóng ngược của vài đạo thân ảnh lờ mờ lén lút, nàng bỗng chốc thu hồi tay, chuẩn bị bất động thanh sắc lui về trong phòng đến gian ngoài tìm Nữ Âm, lại chẳng ngờ được những người đó đã sớm theo dõi nàng.

Vèo!

Mấy thanh ngân châm trắng bạc như nước dưới ánh trăng dùng tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy bay nhanh về phía Nhiễm Diên, tránh né không kịp, nàng chỉ cảm thấy trên vai hơi nhói, sau đó là một cỗ tê liệt chết lặng đánh úp lại, nàng muốn mở miệng gọi người nhưng làm thế nào cũng đều không thể phát ra thanh âm.

“Nữ....Âm....”

Trên ngân châm bôi dược, sau khi Nhiễm Diên ngã xuống, vài đạo thân ảnh giấu ở chỗ tối lập tức nhảy lại đây, một người lặng yên tiến vào trong phòng, đem Nhiễm Diên đã xụi lơ trên mặt đất xoay lại, dưới ánh trăng dung nhan mỹ nhân khuynh thành giảo lệ phảng phất như tiên nữ rơi xuống từ cổng trời, kinh diễm đến mức làm người thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.

“Ngươi còn làm cái gì, mau nhanh lên!”

Tận đến khi đồng hành thúc giục, người nọ mới giật mình tỉnh lại, vội dùng áo choàng màu đen che khuất bọc Nhiễm Diên ôm vào ngực, sau đó cẩn thận khiêng nàng lên, từ trên cửa sổ nhảy ra ngoài.

“Đi.”

.......

Đợi khi Nhiễm Diên mở mắt ra, trong ánh mắt nhiều hơn một đạo thân ảnh, Chung Tin ăn mặc áo gấm lụa tím vừa lúc cũng nhìn về phía nàng, khoé môi y khẽ nở nụ cười tươi tắn, đôi mắt từng khiến Nhiễm Diên tán thưởng không thôi kia biểu lộ một loại ôn nhu mê người khác thường, làm nàng hơi trố mắt, có chút choáng váng không khoẻ.

“Tỉnh lại là tốt rồi, trước nằm nghỉ đi, dược lực còn phải chờ một canh giờ nữa mới tan hết.”

Sắc trời đã sáng choang, phòng ngủ rất đơn giản, không có quá nhiều đồ vật xa hoa lãng phí, một cái giường tre, một mặt bình phong, còn có nam nhân đẹp đẽ làm người hoảng thần kia, trong không gian yên tĩnh ngẫu nhiên truyền tới vài tiếng chim tước hào hứng kêu to.

Nhiễm Diên nhíu mày, chớp chớp lông mi cong vút thật dài, cả người tê liệt không thể nhúc nhích được, đặc biệt là đầu vai nơi trúng ngân châm có chút hơi đau, may mà sau khi thanh tỉnh còn có thể nói chuyện.

“Ngươi, là ngươi đã cứu ta?”

Đêm qua tuy rằng trúng châm, nhưng khi bị những người đó khiêng mang ra khỏi phòng nàng vẫn có thể cảm ứng được một chút, trong trí nhớ nặng nề hỗn loạn, hình như là Chung Tin cứu nàng.

“Ừm, chờ nàng hồi phục, ta sẽ đưa nàng ra khỏi thành.”

Y sau khi tháo xuống mặt nạ cùng với bộ dáng lãnh khốc giết người ở ngõ nhỏ ngày ấy tựa hồ như hai người khác nhau, y dường như buồn rầu chuyện gì, dưới vầng sáng nhu hoà, ánh mắt nhìn về phía Nhiễm Diên có mấy phần khác lạ.

“Là ai muốn bắt ta?”

“.....Tề Vương.” Y hơi khựng lại, ngữ khí hiển nhiên có chút cân nhắc, cuối cùng vẫn đem tình hình thực tế nói cho Nhiễm Diên: “Mấy ngày trước có phải nàng từng đi qua Lam Kiều, ngày ấy Tề Vương cũng ra khỏi cung, y thấy nàng.”

Nhiễm Diên bừng tỉnh đại ngộ, mọi người đều biết Tề Vương là tên hôn quân háo sắc ngu ngốc, nhớ tới ngày đó khi cùng Nữ Âm vào đến Lam Kiều gần Lâm Tri, khăn che mặt của nàng từng bị gió thổi bay, nghĩ lại thì có lẽ lúc ấy đã lọt vào tầm mắt của Tề Vương.

Sau khi vào Lâm Tri, Nhiễm Diên thường xuyên nghe nói đến đại danh của Tề Vương, hậu cung ba ngàn giai lệ đã đành, còn thường xuyên trình diễn tiết mục cường đoạt dân nữ, ngay cả là thân nam tử như Chung Tin....Trong lòng thật sự không biết nên nói gì.

“Đa tạ lại lần nữa cứu giúp.”

Chung Tin lắc lắc đầu, chân mày xinh đẹp hơi trầm xuống: “Ta chỉ không muốn để kẻ làm Vương như y lại đày hãm lê dân Tề quốc vào biển lửa, nàng không cần nhìn ta như vậy, ta đã sớm biết thân phận của nàng, người của Yến Vương từng gửi tin đến cho ta, muốn ta giúp hắn tìm Trinh Hoa phu nhân chạy trốn đến Tề quốc về.”

“Ngươi....Ngươi đã sớm biết? Vậy vì sao còn?” Còn để nàng an toàn tới Lâm Tri.

Nam nhân đẹp như tượng ngọc đứng ở trước cửa sổ, gió lớn ngoài hành lang thổi vào còn đem theo thanh hương rừng trúc, từ phía y bên này nhìn lại, chỉ có thể miễn cưỡng thấy nửa bên mặt nghiêng của Nhiễm Diên, xinh đẹp hoa lệ.

“Vì sao? Đại khái là đồng bệnh tương liên đi.”

Tác giả ps: Tề Vương thích mỹ nhân, nam nữ đều không chê, nên Tiểu Chung là một bi kịch mỹ nam tử ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.