Bệ Hạ, Không Thể!!

Chương 46: Chương 46: Đúc một cái khoá người bằng vàng cho Bổn vương




Edit: Han.

Trong lời ca Vệ nữ từng xướng có nhắc đến dạng nam tử chi mỹ như Vệ Hằng, nhưng khi nhìn thấy Chung Tin lại làm Nhiễm Diên biết tới một vẻ đẹp nhu mỹ khác, nam tử loá mắt như thế chỉ cần nhìn thoáng qua, đôi mắt của y bỗng làm nàng nhớ tới nam nhân ngẫu nhiên gặp được trong mưa ngày ấy.

Hiển nhiên, là cùng một người, duyên phận thật đúng là kỳ diệu.

Tận đến khi Chung Tin đã rời đi, Nữ Âm cũng bị sắc đẹp mê hoặc mới giật mình hô lên một tiếng, Nhiễm Diên đang trầm ngâm suy nghĩ cũng khôi phục lại thanh tỉnh, nghiêng mắt nhìn Nữ Âm.

“Phu nhân, y chính là Chung Tin?!”

“Ngươi biết hắn?” Nhiễm Diên mày đẹp hơi nhăn, nhìn thi thể nằm la liệt dưới đất, hoàn toàn là nhất kiếm trí mạng, người này cùng Lan Lăng Vương đời sau có chút tương tự.

Nữ Âm vội gật đầu không ngừng, thanh âm pha chút quái dị: “Trước đây có nghe mọi người từng nói đến Tề quốc Chung thị Tin, Phu nhân chẳng nhẽ đã quên? Sinh ra đẹp như thế, khó trách Tề vương sẽ....”

Giây lát, Nhiễm Diên đột nhiên nhớ tới việc này, đôi môi tú mĩ hơi nhấp, sóng mắt liễm diễm nhiều thêm một phần hiểu rõ.

“Là y sao?”

Tề quốc Chung thị là đại quý tộc của Lâm Tri, nơi xuất hiện lớp lớp nhân tài, mấy chục năm trước tên tuổi còn từng vượt ra tứ quốc, hiện giờ trẻ tuổi nổi danh nhất Chung thị, chính là Chung Tin kia, tương truyền người này dung mạo điệt mỹ, mười tám tuổi đã trở thành Tướng quân, một thân võ nghệ cao cường, từng nhiều lần lĩnh quân chống địch, đại nhân vật chạm tay cái là bỏng.

Duy độc có một điều đáng tiếc đó là Chung Tin người này sinh sai niên đại, gặp phải một tên quân vương ngu ngốc háo sắc.

.......

Ngày ấy chuẩn bị rời đi Hán Giang thành, Nhiễm Diên mới biết được tin tức, Yến vương thân chinh đi Vệ quốc, lúc này sợ là đã giết đến Phụng Điều, sắp đánh vào Triều Ca.

“Phu nhân, nhóm khách thương đều đang nói đến Đại Vương nha.”

Trong Hán Giang thành có mấy khách thương tới từ Triệu quốc, lời truyền ra đã trở nên vô cùng kỳ diệu, không ngoài mấy ý như Yến vương dụng binh như thần, khí phách phi phàm, đương nhiên cũng có người tức giận mắng Quý Thịnh hung bạo thích giết chóc.

“Đi thôi.”

Nhiễm Diên vô tâm muốn nghe, chỉ cần biết rằng Quý Thịnh không đi tìm nàng là được, nàng cùng hắn về sau sẽ không gặp lại.

Nửa tháng sau, đoàn người Nhiễm Diên mới đến được vương đô Tề quốc - Lâm Tri, lúc đó tin tức Yến Vương thâu tóm Vệ quốc đã ồn ào huyên náo khắp Tề, đồn rằng binh hùng của hắn không về nước, tựa hồ là chuẩn bị tấn công Triệu quốc.

“Nghe nói Yến Vương kia tự thân chém đầu Vệ Múc treo lên thành cao ở Vệ cung đó.”

“Chậc chậc, giết người không chớp mắt, hẳn là một tên bạo quân, chỉ hy vọng hắn đánh xong Triệu quốc sẽ nhanh chóng thu binh.”

“Đúng thế, Tề quốc ta ngay sát Triệu quốc, cũng chưa biết được dã tâm của Yến Vương như thế nào.”

Mà lúc này tại Vệ quốc đã mất nước, Quý Thịnh một thân kim giáp vương y đứng ở trên hồng đài Vệ cung, nhìn xuống Triều Ca mênh mông, năm đó Võ Vương Cơ Phát chính ngay tại đây đã diệt Thương Canh thành lập Chu thất. Hiện giờ, nơi này cũng là bước đầu tiên trong bá nghiệp của hắn.

“Đại Vương, người đã mang đến.” Thiếu Tướng quân mặc áo giáp nhiễm huyết vung tay lên, giáp vệ liền đem một nam nhân trung niên râu trắng đẩy đi lên.

Quý Thịnh bễ nghễ liếc mắt nhìn người nọ một cái, khí phách âm lệ chấn núi sông ở trong mắt còn chưa lui, nam nhân trung niên xém chút nữa bị uy áp kia doạ ngất xỉu, nằm liệt bò trên mặt đất run bần bật.

“Bái, bái kiến Đại Vương!!”

“Ngươi là thợ thủ công có thể đúc khoá vàng?” Môi mỏng điệt lệ của Quý Thịnh hơi cong lên một độ cung kiêu ngạo, gạt bỏ chút lười biếng tản mạn, giọng nói trầm thấp khiến ai cũng không dám thở mạnh, uy hiếp nhân tâm.

“Hồi, hồi Đại Vương, đúng như vậy.”

Yến Vương trẻ tuổi nhìn chim chóc vỗ cánh bay cao, trên dung nhan tuấn mỹ đường cong lãnh lệ hiện ra tia biến hoá, chỉ thấy hắn bỗng nhiên duỗi tay tiếp nhận vương cung (cung tên) từ thân vệ bên cạnh, mũi tên phượng vũ sắc dài, chỉ mất vài giây ngắm chuẩn.

Vèo!

Chim chóc đang tự do bay lượn ở phía chân trời bị trúng tên thẳng tắp rơi xuống.....

Trong mắt ưng sắc bén mơ hồ lộ ra thần sắc vừa lòng, đem vương cung ném cho thân vệ, Quý Thịnh khoanh tay quay lại, vẫn chưa nhìn đến người trên mặt đất, trực tiếp vượt qua bước đi, trong gió truyền đến mệnh lệnh:

“Đi đúc cho Bổn Vương một cái khoá người bằng vàng.”

......

Nhiễm Diên bỏ ra một khoản tiền rất lớn mua một bộ nhà cửa ở Lâm Tri, chuẩn bị trốn chạy tất nhiên là phải mang theo đầy đủ của cải, nàng hiện tại cũng coi như tiểu phú bà, ở Tề tiêu dao hơn nửa tháng, bắt đầu cân nhắc đến việc triển khai sinh kế, không thể cứ mãi miệng ăn núi lở.

Duyên phận đưa đẩy, nàng lại lần nữa gặp được Chung Tin.

Ngày đó khi Nhiễm Diên đi du ngoạn trở về thành, chỗ cửa thành đang tiến hành kiểm tra thẻ bài, lúc đến phiên các nàng, giáp vệ thủ thành cố ý làm khó dễ, xa phu nhất thời khó chịu liền cùng bọn chúng nổi lên tranh chấp, Nhiễm Diên cố ý để Nữ Âm dùng tiền cho qua chuyện, không ngờ đúng lúc ấy Chung Tin cũng từ ngoài thành trở về.

“Phát sinh chuyện gì?”

Thanh âm của y cùng ngày ấy ở ngõ nhỏ giống nhau bình thản không chút phập phồng, thế nhưng âm sắc lại độc đáo mê người, Nữ Âm đỡ Nhiễm Diên đứng ở bên xe ngựa, nhìn Chung Tin đeo mặt nạ cưỡi bạch mã, Nhiễm Diên đem khăn lụa trong tay nâng lên cao, vừa đủ che khuất khuôn mặt.

“Hồi Tướng quân, mấy người này không phải con dân Tề quốc, thân phận cực kỳ khả nghi.”

Chung Tin lạnh lùng nhìn lướt qua, khi y thấy Nhiễm Diên thì bỗng nhiên dừng lại, giục ngựa đi tới, cho dù có che sa mặt, y cũng vẫn có thể nhận ra nàng, lăng la cẩm váy ở Yến quốc cũng không phải thứ người bình thường có thể mặc.

“Bản Tướng quân nhận thức các nàng, cho đi đi.”

“Rõ!!”

Nhiễm Diên không muốn có nhiều liên luỵ với người này, liếc mắt ý bảo Nữ Âm nói tiếng cảm tạ, liền dẫn đầu lên xe ngựa, mới vừa vượt qua cổng vào thành, không ngờ Chung Tin lại đuổi theo, cách xe ngựa chỉ cùng nàng nói duy nhất một câu.

“Nơi này thị phi, đừng ở lâu.”

Không có lý do vứt lại một câu khiến Nhiễm Diên kinh ngạc vội xốc lên màn xe, nhưng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng Chung Tin đã đi xa, nàng cảnh giác nhìn quanh khắp nơi, lúc này mới phát hiện tựa hồ có người đang theo dõi.

“Lập tức trở về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.