“A! Đây là cái gì!”
Không rảnh để lo đau đớn quanh thân, Nhiễm Diên kinh hoảng lôi kéo võng lưới trên người, giãy giụa càng thêm loạn, chỉ nghe thấy bên sườn có một trận tiếng bước chân truyền đến, ánh sáng của đuốc lửa chiếu tới, nàng liền thấy rõ người cầm đầu.
“Ngươi là ai?”
Người nọ ăn mặc hắc y, cơ hồ hòa cùng bóng đêm, sát khí nơi mi tâm nồng đậm, tay cầm trường kiếm bên sườn eo, cười lạnh nhìn về phía nàng dưới võng lưới.
“Trinh Hoa phu nhân, lâu rồi không gặp.”
Trong chớp nhoáng, Nhiễm Diên nhớ tới người này, Công tử Quý Thịnh từng là vương tử mà Yến Vương sủng ái nhất, môn hạ thực khách ba ngàn, người tài ba dị sĩ càng không ít, trong đó Triệu gia tam huynh đệ vì hắn cống hiến, thậm chí nổi danh mấy quốc.
Người này chính là Triệu Lịch – kiếm khách tiếng tăm lẫy lừng.
“Như thế nào, như thế nào lại là ngươi!”
Nếu Triệu Lịch ở đây, vậy Công tử Quý Thịnh chẳng phải là.......
Người đi theo Quý Thịnh sợ là không có mấy người không hận Nhiễm Diên, từ sớm đã đem nàng coi là một Đát Kỷ khác, chỉ hận không thể diệt trừ cho sảng khoái, ngay như tên Triệu Lịch này, trường kiếm trong tay rút ra lại thả về, trong mắt bắn ra hung quang.
“Yêu phi, mấy lần hãm hại công tử nhà ta, nếu không phải công tử đã sớm đề phòng, chỉ sợ là thật sự đã đúng ý ngươi!”
Nàng đáng lẽ phải sớm dự đoán được, nhân vật như vậy sao có thể dễ như trở bàn tay đã chết, không thể phủ nhận một điều Công tử Quý Thịnh quả là một đối thủ mạnh mẽ, nếu không phải trong sách sử ghi lại người kế vị không phải hắn, thì có cho Nhiễm Diên trăm cái gan hùm mật gấu, nàng cũng không dám hạ độc thủ với hắn.
Nhìn tình thế trước mắt xem ra, sợ là hắn đã sớm có đề phòng, có thể đã luôn chờ bọn họ đi giết hắn, rồi tương kế tựu kế bức Trọng Tuyên tạo phản, tối nay mà qua, người thắng đã định......