Edit: Han
Công tử Quý Thịnh là do Yến Vương Trịnh phi sinh ra, Trịnh phi xuất thân từ Trịnh Quốc công thất, nổi danh tuyệt sắc, tuổi trẻ được Yến Vương vô cùng sủng hạnh, sau khi sinh nhi tử lại càng được lòng Yến Vương.
Quý Thịnh bị hãm hại phải ly khai kinh đô vào năm hai mươi tuổi có lẻ, khi ấy đã được xưng là quân tử phỉ như ngọc, kế thừa dung nhan tuyệt sắc của Trịnh phi cùng nét anh tuấn mạnh mẽ của Yến Vương, Công tử Thịnh có thể nói là mỹ sắc nhất thượng kinh cũng chẳng sai.
Nếu không phải người này quá mức cường thế lợi hại, Nhiễm Diên cũng không làm ra kế sách hạ lưu như vậy, đem hắn đuổi khỏi kinh.
Lại xem Công tử Trọng Tuyên trước mắt, như lời ghi trên sách sử, cũng là cái mỹ nam tử hiếm có, nhưng luận về khí thế, y vẫn hơi kém Quý Thịnh một bậc, bất quá Nhiễm Diên lại phá lệ thích loại ôn nhu này của y.
“Lần này truyền thư muốn gặp công tử, là vì muốn thương nghị một chuyện. Lúc trước Quý Thịnh còn ở thượng kinh, ta đã bảo ngài phái người đi giết hắn, ngài lại nhân từ nương tay, hiện giờ hắn lại được triệu về kinh, ngài bây giờ mới bắt đầu sốt ruột.”
Khoảng cách tới Thái Tử chi vị chỉ còn kém Trọng Tuyên có nửa bước, sao y có thể không vội vàng, gió trên đài cao thổi phần phật, y đưa mắt nhìn về phía mặt Nhiễm Diên, nữ nhân này so với dung mạo của Trịnh Phi còn mỹ hơn, cùng lắm mới chỉ có hai mươi tuổi, thế nhưng thủ đoạn mưu kế căn bản đã không phải ở mức của một phụ nhân bình thường.
Năm đó khi nàng muốn y giết Quý Thịnh, lúc ấy còn chưa tròn mười chín tuổi.
“Lúc trước Trọng Tuyên không nghe theo lời của phu nhân, giờ đã hối hận không thôi, hiện tại vương đệ quay về, còn phải thỉnh phu nhân chỉ điểm cho.”
Nhiễm Diên nghe vậy cười khẽ một tiếng, lắc lắc quạt khổng tước trong tay, thân quạt khảm đá quý rạng rỡ, chuôi quạt treo tua hoa lệ đong đưa.
“Đại Mẫn thành cách thượng kinh khoảng vài trăm dặm đường, Quý Thịnh nếu ở trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn.... Nói vậy, vậy Bệ Hạ cũng không có thời gian đi trách cứ ai đi.”
Thanh âm nữ nhân mềm mại trong trẻo, nhàn nhạt hòa vào làn gió rồi biến mất, Công tử Tuyên trong phút chốc mắt liền sáng lên, đối với Nhiễm Diên chắp tay nói: “Trọng Tuyên đã minh bạch ý tứ của phu nhân, phu nhân cứ yên tâm, đợi sau khi Tuyên ta kế vị, nhất định Trường Nhạc Điện sẽ là của người.”
Trường Nhạc Điện của Yến Quốc, chính là nơi tượng trưng cho vị trí Thái Hậu.
“Vậy đa tạ công tử.”
Nhìn thân ảnh cao dài của Trọng Tuyên tức tốc bước xuống Vọng Nguyệt đài, ngay tức khắc vẻ mặt của Nhiễm Diên liền biến thành đưa đám, ôm lấy tượng kỳ lân ngọc bên người, làm gì còn chút nào phong thái ung dung chi tư vừa rồi, ngửa mặt lên trời thở dài: “Ta đây là đang tạo ra cái nghiệt gì a.”
Làm sao lại càng ngày càng có thêm mấy tình tiết giống như yêu phi Đát Kỷ vậy?
“Mặc kệ, nhất định không thể để Quý Thịnh trở về, lúc trước hại hắn như vậy, hắn nếu còn sống trở về....” Nhất định sẽ xé xác nàng.
Công tử Trọng Tuyên người này khuyết điểm lớn nhất đó là do dự không quyết đoán, nhân từ nương tay, cũng không biết trong lịch sử y làm Yến Vương như thế nào. Cũng may ba ngày sau, tin tức của Trọng Tuyên truyền tới, nhìn thấy trên giấy viết thư đề hai chữ “Việc thành”, Nhiễm Diên liền hoàn toàn an tâm.
Tin tức Mẫn thành quân trên đường bị ám sát bỏ mình rất nhanh đã truyền tới tai Yến Vương, rốt cuộc vẫn là nhi tử của mình cùng sủng phi ngày xưa, đột nhiên nghe tin Quý Thịnh chết, lão Yến Vương bệnh nặng thế nhưng lập tức thanh tỉnh như hồi quang phản chiếu.
“Tra, lập tức đi tra cho Quả nhân, đến tột cùng là do ai làm! Khụ khụ!”
Nhiễm Diên bưng dược đứng hầu ở bên sườn, nhìn Trịnh Phi khóc lóc, tư vị trong lòng hỗn tạp đến khó có thể miêu tả, chỉ thầm khẩn cầu Trọng Tuyên làm việc sạch sẽ một chút, đừng để lại giấu vết gì, nếu thật là bị điều tra ra, phỏng chừng ngay cả nàng cũng đều trốn không thoát tử tội.”
Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, Nhiễm Diễn rốt cuộc là đã quá xem trọng Trọng Tuyên.