Vài ngày liên tiếp, Lan ko nhìn mặt Việt nữa. Nó lại tròn mắt, lân la tới chỗ Việt rò hỏi:
-What’s up-Vừa nói nó vừa chỉ vào chỗ trống phía sau lưng Việt
Việt chỉ cười trừ
mà ko đáp, dù vậy, trong mắt cậu vẫn ánh lên nét buồn vô cớ. Rất buồn.
Nó chẳng hiểu cái nào vào với cái nào cả. Nhưng nhìn thấy Việt lúc này
khiến nó nổi lòng từ bi. Dựa theo tình hình hiện tại, nó chắc chắn nhỏ
Lan lại giận dỗi nhõng nhẽo là cái chắc rùi. Chỉ tội cho Việt. Nó vỗ vai Việt đầy thâm tình:
-Con gái như Lan ấy...Đôi khi...trực tiếp có lẽ sẽ có kết quả tốt hơn đó. Fighting!!!
Việt ngơ ngác nhìn nó rồi bật cười. Cuối cùng cậu chàng cũng hiểu đc
-Tại sao chuyện đơn giản vậy mà mình ko nghĩ ra nhỉ? Cảm ơn!!!
Nói rồi Việt lao
nhanh ra khỏi lớp tìm Lan. Và rất nhanh, rất nhanh sau đó, Việt thấy Lan đang ngồi chống cằm suy tư ở dưới sân. Việt chạy lại, cầm tay Lan kéo
đi. Lan chẳng buồn nói lấy nửa câu, vằng khỏi tay Việt rồi quay lưng
chạy đi
-Khoan đã-Việt nói lớn nhưng Lan vẫn cứ chạy như ko nghe thấy
Việt nhìn bóng lưng Lan rồi hét lớn:
-Triệu Linh Lan, mình thích cậu!!!
Và câu nói này đã khiến cô nàng đứng lại. Sống lưng cứng đờ, 1 lúc sau, cô nàng mới can đảm quay đầu nhìn Việt:
-Cậu vừa nói gì?
Việt đã đứng ở
đằng sau Lan từ khi nào. Cậu chàng nở nụ cười như 1 thiên thần, đưa tay
vuốt nhẹ mấy sợi tóc mai của Lan, Việt thỏa mãn:
-Mình nói M-Ì-N-H T-H-Í-C-H C-Ậ-U. Làm bạn gái mình nhé?
“Cool boy đã tìm
đc 1 nửa của mình”. Đó là đề tài mà hs Thành Thụy dùng để gỉ tai nhau
mỗi khi giải lao. Chuyện của cô nhóc chuyển trg để bị rơi vào quên lãng, và có lẽ nó sẽ chẳng bao giờ còn đc khơi dậy nếu như ko có sự góp mặt
của ng có ‘máu mặt’ nhất trg-Hiệu trưởng.
...................................
1 ngày đẹp trời,
trời xanh xanh, mây trắng trắng, gió bay bay. Nó đang vui sướng, rạo rực gặm ổ bánh mì thì loa trg vang lên: “Em Hoàng Hải Anh lớp 11A1 đến ngay phòng Hiệu trưởng. Xin nhắc lại. Em...”. Nó khóc ko ra nc mắt. Những
ngày tháng tươi đẹp của nó kéo dài chưa nổi 3 ngày đã bị cướp đi. Lê cái thân mệt mỏi tới phòng Hiệu trưởng, nó đúng phép gõ cửa 3 cái rồi đứng
đợi cho đến khi Hiệu trưởng cho vào mới thôi.
-Em là Hoàng Hải Anh lớp 11A1?
Nó chưa kịp chào
hỏi gì thì vị Hiệu trưởng đáng tuổi ông nó đã lên tiếng trc. Ngoan ngoãn “Dạ” 1 tiếng, nó vẫn đứng yên tại chỗ chờ chỉ thị của Hiệu trưởng.
-Em ngồi đi. Thầy có chuyện muốn nhờ em. Em đọc đi
Thầy đưa cho nó 1
tờ giấy vừa lấy ra từ máy in. Nó vẫn rất ngoan ngoãn nhận tờ giấy. Sau
khi ngồi xuống salon để tiếp khách cũng là lúc mặt nó tối sầm lại. “Tại
sao chuyện này lại xảy ra với nó chứ?”-Nó kêu thầm trong lòng. Có khổ mà ko thể nói. Có ai hiểu cho nó ko?
-Chắc em hiểu ý thầy?
Thầy Hiệu trưởng vừa nói cười với nó khiến nó khẽ rùng mình. Nó ngây ngô hỏi 1 câu vô cùng ngoài lề
-Thầy...và...ng đó là cha con ạ?
Thầy Hiệu trưởng nhìn nó, đầy ngạc nhiên. Vài phút sau, ông lại cười cười:
-Ko phải. Là cháu thầy. Nó đã mất tích khi thám hiểm đỉnh Everest 5 năm trc
-Dạ. Mà sao thầy lại nhờ em ạ? Em chẳng có tài năng gì mà cũng...
Ko để nó nói hết, Hiệu trưởng nhẹ giọng:
-Vì cháu là truyền nhân của Kim Triết
-Thầy biết ông em?
-Ừ. Có thể nói vậy...
...................................
Lại thơ thẩn, thất thểu từ phòng Hiệu trưởng quay về như khi đi tới. Đầu nó cứ vang vọng
tiếng nói của Hiệu trưởng: ‘Thằng bé đó, bị mất tích 5 năm trc khi đang
leo núi ở Hymalaya. Mọi ng nói rằng nó bị bão tuyết che vùi nhưng ta ko
tin. Ta ko thể tin nó có thể bỏ lại thứ quan trọng nhất cuộc đời để ra
đi như vậy. Ta có 1 linh cảm, thằng bé đang chờ ta.’
-Thứ quan trọng
nhất cuộc đời? Là gì nhỉ?-Nó vừa đi vừa lẩm bẩm rồi lại móc tờ giấy ra
đọc lại lần nữa.-Anh ta cũng đẹp trai đấy chứ? Nhưng sao nhìn quen quá
vậy?
Do mải ngắm ‘zai đẹp’ nên nó (Lại) đâm vào 1 ng đi phía trc
-Ui da! Nè. Đi đường ko mang theo mắt hả? Bị đui thì đừng ra đường.
Tiếng ng bị nó đâm vào kêu lên oang oác như gà nhảy ổ. Cái điệu này đảm bảo nó ko thể quên đc. Bỏ tờ giấy xuống, cũng là lúc nó nhìn thấy ng đối diện
-Là cô?-Cả nó và ng đối diện đều ngạc nhiên. Hóa ra lần này là nó đâm vào Vân. Thật là, có qua có lại nha
-Lại là cô nữa. Định ám sát tôi hả?
-Có nghiêm trọng vậy ko? Tôi chỉ là vô tình đụng phải thôi. Cô cũng có xước xát chỗ nào đâu?
Vân ko để ý tới lời nó nói, cô giật mạnh tờ giấy trong tay nó:
-Cái gì đây? Thông báo lưu ban hả?
Đang cười sung sướng thì chợt mặt Vân tối sầm xuống. Ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu nghiêm túc nhìn nó:
-Nói! Cô lấy đâu ra tờ giấy này?