Bé Ngốc!!!

Chương 13: Chương 13




-Sao tôi phải báo cáo cô?-Nó cướp lại tờ giấy rồi vênh mặt quay đi.

Chưa kịp bước đc bước nào, bàn tay nó đã bị Vân kéo lại

-Cô ko nói rõ ràng thì đừng mong thoát khỏi tôi!-Vân đe dọa nó

Nó nhíu mày. Ko nói gì, chỉ hất mạnh tay lên rồi chạy đi. Vân theo đà quán tính ngã ra phía sau, mất trọng tâm, đập đầu vào tường, mạnh đến mức chảy máu. Vừa lúc đó có 1 ng đi tới. Vân vẫn thều thào:

-Cô đứng lại...Hoàng Hải Anh...Cô...đứng lại...cho...tôi.................

Tiếng nói đứt quãng rồi dừng hẳn. Vân ngất lịm, ko còn biết trời trăng, mây đất gì nữa. Và chỉ vài phút sau, Vân đc đưa tới bệnh viện quốc gia để cấp cứu. Ngay sau đó, toàn thể học sinh trường Thành Thụy lại tiếp tục sôi nổi với 1 chủ đề mới ‘Hoàng Hải Anh-học sinh chuyển trg đã ra tay hành hung ‘chị cả’ của trg rồi bỏ chạy’. Câu chuyện qua lời kể của cô bạn nọ lan nhanh với tốc độ chóng mặt, và rồi 1 lần nữa, số phận lại đưa đẩy để nó trở thành mục tiêu bàn tán, nghị luận mỗi giờ giải lao.

Mãi đến hôm sau nó mới biết chuyện Vân phải nhập viện, nhưng biết làm sao đây? Nó thực sự ko cố ý mà. “Haiz” Thở dài 1 hơi, nó đang định lên phòng Hiệu trưởng thì Quân cũng vừa vào lớp. 2 đứa 4 mắt chạm nhau, mí mắt phải nó giật liên tục. Trong đầu Quân lúc này, hình ảnh Vân nằm trên giường bệnh, xung quanh là dây rợ chằng chịt hiện lên. Rồi lại nhớ tới câu chuyện vừa đc nghe khi bước vào trg, cậu chàng nhìn nó hằn học. Thế mà cái mặt nó cứ ngây ngây ngô ngô nhìn Quân như bị thiểu năng vậy. Quân ném cái cặp vào chỗ rồi quay lại đang suy nghĩ xem sẽ phải mở miệng như thế nào với nó thì nó lại đổ thêm dầu vào lửa. Nó nhìn Quân, cười ngây thơ, vỗ vỗ tay:

-Wow. Wonderful-Rồi thu lại nụ cười nó tự mãn-Muốn nghe tui nịnh nọt cậu như bọn họ ?(Ý là mấy ng trong trg đó) Ảo tưởng

Nói rồi nó bỏ đi. Khi đi đến ngang Quân thì cậu chàng mới bắt đầu nói:

-Hôm qua khoảng 4h chiều, cô và Vân có gặp nhau?

-Đúng vậy. Có gặp-Nó quay lại, ngửa mặt nhìn thẳng vào Quân-Rồi sao? Cậu...

“Bốp”-1 âm thanh khô khốc vang lên, cắt ngang lời nói của nó. Cái tát ko dùng toàn lực nhưng đc xuất phát từ tay 1 cầu thủ bóng rổ chủ đạo thì cũng ko tầm thường. Mặt nó bị đánh vặn hẳn sang 1 bên, trên má dần hiện hình dấu 5 ngón tay, đỏ ửng. Học sinh các lớp đổ xô tới cửa lớp nó để chứng kiến ‘kịch’ hay. Hiếm khi thấy ‘prince’ nổi giận, ai chẳng tò mò? Nó hơi mất thăng bằng 1 chút nhưng rồi khi lấy lại trọng tâm, nó nắm chặt 2 tay thành nắm đấm, cố để bản thân ko bật khóc. Nó quay mặt đối diện Quân, ánh mắt sắc bén, giọng nói âm hàn:

-Lí do?

-Cô còn hỏi tôi lí do?-Quân như 1 núi lửa bắt đầu phun trào-Bây giờ Mỹ Vân còn đang nằm viện mà cô còn hỏi tôi lí do? Cô có còn là ng ko vậy hả?

-Nằm viện? Vì tôi?-Nó như ng bừng tỉnh trong cơn say, kinh ngạc nhìn Quân

-Cô đừng giả vờ với tôi. Tôi ko ngờ cô lại là loại ng này. Hừ-Quân nói rồi đi ra, ko tránh nó mà đi thẳng qua.

1 ánh sáng chợt lóe lên trong đầu nó “Khoan đã”-Nó kéo tay Quân để Quân đối diện với mình:

-Ty Mỹ Vân và Trịnh Vĩnh Dương có quan hệ gì?

-Trịnh Vĩnh Dương?-Quân thoáng bàng hoàng, giọng nói có chút run rẩy, ánh mắt ko thể tin đc-Đây là lí do 2 ng gặp nhau?

-Cũng có thể nói là vậy-Nó ậm ừ-Cậu mau nói cho tôi biết. rốt cuộc thì họ có quan hệ gì?-Nó vội vàng

“Bốp”- Cái tát thứ 2 hạ trên mặt nó. Và cả ng nó đập ngang bàn học, rồi ngã xuống. Những ng chứng kiến ngỡ ngàng chứng kiến cảnh tượng hoành tráng nhất lịch sử...

-Cô thật đáng ghê tởm. 1 con ng...à ko...cô còn ko xứng đáng làm ng nữa kia

Nói rồi Quân đi thẳng ko quay đầu. Cái tát thứ 2 này của Quân tuy rơi trên má còn lại của nó nhưng cái tát này chứa toàn lực, nó cảm nhận đc cơn tức giận của Quân trong cảm giác đau rát trên má. Rất rát và cũng rất nóng. Nó muốn khóc, ko phải vì đau như lúc nãy mà là vì 1 nguyên nhân khác mà nó ko thể lí giải đc. Nó cặn chặt môi mình để ko bật tiếng nức nở. Nó cắn chặt đến nỗi chảy máu. Vết máu từ từ theo khóe môi chảy ra ngoài. Nhưng nó vẫn cứ cắn. Ngồi 1 lúc cho cảm giác đau dịu bớt. Nó chống tay đứng dậy. Lúc này nó mới phát hiện, cả lòng bàn tay nó ướt đẫm mồ hôi, dấu 5 đầu ngón tay hiện rõ trên da thịt. Tiếc là hôm nay nó đã đi học sớm hơn bình thường

-Ko kịp mất rồi!-Nó nhìn bàn tay mình khẽ than thở rồi xách cặp lên phòng Hiệu trưởng. Nó ko muốn mình phải chịu oan 2 cái tát, 1 cái có thể cho qua nhưng 2 cái thì ko...

Và như những gì nó mong muốn, nó đã nhận đc đầy đủ đáp án

-Hóa ra mọi chuyện là như vậy. Khó trách.

Nó lắc đầu, nói thầm với bản thân mình khi đang sắp xếp lại quần áo. Mai nó chính thức thực hiện mọi chuyện. Nó muốn chuộc lại chút lỗi lầm của bản thân mình.

-Bố, mẹ, con có chuyện muốn nói-Nó gọi khi thấy bố mẹ đang ngồi ăn trái cây dưới nhà

-Có chuyện gì vậy?-Bố nó nheo nheo mắt nhìn cô con gái 1 cách đầy thắc mắc

-Dạ. Chuyện là thế này...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.