Bó hoa trên tay
anh rơi xuống, những cơn gió chiều nổi lên, tiếng tán lá đung đưa xào
xạc. Trong đôi mắt đen huyền ánh lên nét buồn sâu thẳm. Ko giống với cái buồn của Việt mà nó từng biết. Vĩnh Dương buồn theo 1 nghĩa chân chính. 1 cái buồn mà nó chưa từng biết đến. Cúi ng nhặt lại bó hoa, anh chàng
mỉm cười:
-Nhớ ư? Tôi đã boa giờ quên đâu mà hỏi tôi nhớ chứ?
“Chưa bao giờ quên ư?”-Nó nhẹ nhàng lặp lại câu nói của Vĩnh Dương. Và nó đùng đùng nổi giận
-Nếu như vậy thì tại sao anh ko đi tìm cô bé? Tại sao anh vẫn còn ở lại trong cái chốn
này? Anh có biết vì anh mà cô bé đã khổ sở như thế nào ko? Anh có còn là anh Vĩnh Dương của cô bé nữa ko vậy?
Sau khi gào xong những bức xúc trong lòng, nó thở dồn dập để lấy hơi. Những ng còn lại,
ko chỉ Vĩnh dương mà cả anh em nhà Darkness cũng nhìn nó đầy ngạc nhiên.
-Hải Anh, bình tĩnh lại đi!-Darkness vỗ vỗ bả vai run lên của nó.
-Anh bảo tôi
bình tĩnh ư?-Nó ngửa mặt nhìn Darkness-Đc. Trịnh Vĩnh Dương. Anh nghe
cho rõ đây. Tôi đc ông của anh, Hiệu trưởng trường Thành Thụy nhờ đi tìm anh. Lí do thì anh tự đi mà hỏi ông ấy. Và tình trạng của Mỹ Vân thì có vẻ ko ổn 1 chút nào. Lúc tôi đi thì cô ấy đang nằm viện, trong 1 tình
trạng ko mấy khả quan lắm. Nếu anh thực sự quan tâm tới cô ấy, thì xin
anh, hãy quay về gặp cô ấy đi.
-Cái gì? Cô vừa nói cái gì vậy?-Vĩnh Dương ghì chặt 2 bả vai nó lắc mạnh-Mỹ Vân sao? Cô ấy làm sao?
Nó đau, nhưng cố nén lại:
-Anh thấy mình có tư cách hỏi câu đó ko? Anh có 3 ngày. 3 ngày sau tôi sẽ xuống núi
Nó nói xong rồi
bỏ đi. Đi tiếp vào trong núi sâu, nơi có những ngôi nhà mộc mạc, kiểu
nhà sàn nhưng lại ko phải nhà sàn. Kiểu nhà gỗ nhưng cũng ko phải nhà
gỗ. Cuối cùng, nó dừng chân bên 1 ngôi nhà màu vàng, mái gỗ vòng quanh.
Bao quanh ngôi nhà là 1 vườn hoa bách hợp. Những bông hoa đung đưa theo
chiều gió, phần như gọi mời, phần như chào đón nó đến với chốn này
-Thế nào? Đẹp chứ? Đây là nhà tôi đấy!
Giọng Darkness
vang lên bên tai, êm nhẹ như gió nhưng nó cũng chẳng còn để ý nữa. Ngôi
nhà đã chiếm hết tâm tư nó. Từ từ tiến vào ngôi nhà, nó càng kinh ngạc
hơn. Bên ngoài có vẻ là nhà thổ dân nhưng bên trong lại đầy đủ những
tiện nghi của ng hiện đại.
-Đồ điện tử? Ở đây có điện sao?-Nó thốt lên
-Ukm. Và mạng lưới điện ở đây ko thua kém gì những ở nơi khác đâu nhé
-Tại sao? Tại
sao lại có điện đc? Tôi có nhìn thấy bất kì đường dẫn nào đâu? Ngoài
miếng kim loại đó...-Và như chượt nhận ra nó lại reo lên-Là năng lượng
mặt trời sao?
Darkness chỉ
cười mà ko nói. Anh chàng đứng và ngắn nhìn những biểu hiện trên khuôn
mặt nó. Những biến hóa từ buồn tới vui, từ ngỡ ngàng tới kinh ngạc của
nó. Khuôn mặt nó luôn biến đổi. Và khi nó cười. Khuôn mặt sẽ rặng rỡ như đc bao bọc bởi hàng nghìn tia sáng, hàng triệu viên đá quý.
-Tôi...Tôi có thể ở đây ko?-Nó ngập ngừng, e dè giật giật gấu áo của Darkness
-Tất nhiên là ko vấn đề gì rồi-Satel lên tiếng trả lời thay Darkness
Bây giờ nó mới nhận ra. Bên trong căn nhà rộng lớn này ngoài nó và Darkness còn có Satel và cả...Vĩnh Dương nữa.
-Đi nào. Chị sẽ ở cùng phòng với em nhé!
Nói rồi Satel
lôi kéo nó lên phòng mình. 1 căn phòng ở cuối hành lang tầng 2 với cánh
cửa màu cốm có tấm biển . Bên trong là cả 1 ko gian
thu nhỏ của căn nhà. Những gì cần thiết đều có đủ.
-Em hi vọng chị
sẽ có những kỉ niệm vui vẻ về nơi này và...xin chị, nếu 1 ngày nào đó,
chị rời khỏi nơi đây cũng đừng nói với ng khác về nơi này. Hãy coi nó
như là 1 nơi chốn thần tiên của riêng chị, có đc ko?
Ánh mắt long lanh, khuôn mặt thánh thiện. Cả cơ thể hài hòa khiến ng ta ko nỡ lòng từ chối 1 cô gái như vậy.
-Em yên tâm. Mục đích của chị là Vĩnh Dương chứ ko phải là nơi này.
-Thật ko ạ?-Cô bé dường như ko tin vào những lời nó nói
-Thật-Nó cười,
xoa đầu cô bé rồi đi ra phía ban công-Lúc mới tới đây, chị ko nghĩ rằng
đây là trần gian. Dù chưa gặp nhiều ng nhưng ko khí nơi này khiến chị
cảm thấy như đc về lại gia đình vậy. Rất ấm ấp và... cũng rất quen
thuộc.
-Đúng vậy! Tộc
trưởng là 1 con ng nhân hậu, mọi ng trong tộc cũng rất hiền hòa.Những
đứa bé trong tộc như chúng em khi trưởng thành có thể chọn hướng đi
riêng cho mình. Ở đây ko có trg học nhưng hàng ngày, những ng lớn sẽ
thay phiên nhau dạy bảo chúng em, cả về chữ viết, cách tính toán cũng
như cách làm ng.
-Có lẽ do nơi
này hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài nên nó có đc 1 vẻ đẹp
bình yên như vậy, vẻ đẹp nguyên thủy của loài ng
Satel ko đáp lại mà chỉ nhìn nó. Nhìn 1 cách ngạc nhiên.
-Sao vậy? Chị...nói điều gì...ko đúng à?-Nó lo lắng nhìn Satel
-Dạ...à ko. Tại
câu nói của chị rất giống anh Vĩnh Dương. Anh ấy cũng từng đứng ở đây và nói như vậy. Lúc đó nhìn khuôn mặt anh ấy rất thanh thản và an nhàn.
-Vậy sao?
Giọng nó nhỏ
nhẹ, gần như là tự nói cho bản thân mình. Nó ko muốn tin nhưng Vĩnh
Dương đem đến cho nó 1 cảm giác rất lạ. Cái cảm giác mà nó chưa từng
trải qua.
-À...Chị đi tắm rồi xuống ăn cơm. Lát nữa bố mẹ em về rồi
Nó cười cười mà
ko đáp rồi lấy chiếc áo sơ mi cùng quần bò dài ống ra mặc. Thời tiết ở
đây tuy ban ngày thì nóng ấm nhưng ban đêm lại là cái lạnh thấu xương.