Bé Ngốc!!!

Chương 18: Chương 18




Trc lúc ăn cơm, nó gọi Darkness lại hỏi:

-Darkness, tôi có 1 thắc mắc

-Cô muốn hỏi vì sao tôi lại đưa cô tới đây?-Darkness cười cười nhìn nó

-Ukm-Nó gật gù-Tại sao anh lại làm vậy?

-Vì tôi đã thua.

-Thua?

-Ukm. Dương nói anh ấy ko đc để ng khác biết đến sự tồn tại của anh ấy, nhưng nếu như ng đó quyết tâm muốn gặp thì hãy để ng đó gặp. Cũng đã từng có nhiều ng tới đây tìm anh ấy như cô vậy nhưng ko ai có đc sự quyết tâm như cô. Lúc mấy ng đó tới tôi đã cười và nói với anh ấy “Có lẽ sẽ ko có ng như anh nói đâu”. Cô có biết Dương đã nói gì ko?

-Ừm-Nó chớp chớp mắt-Anh ta nói “Nếu vậy thì anh sẽ sống mãi ở đây tới già”?

-Ko đâu-Darkness cười-Anh ấy nói “Chắc chắn sẽ có 1 ng như anh nói”

............................

Bữa ăn tối cũng là lúc nó đc gặp mặt bố mẹ Darkness. Họ là những con ng phúc hậu, nó nhận ra điều đó qua cử chỉ quan tâm của họ đối với mình. Mặc dù khi nói chuyện có đôi chút bất tiện vì phải phiên dịch nhưng nó cũng cảm thấy rất vui vẻ. Và tối hôm ấy cả nó và Vĩnh Dương cùng gia đình Darkness ngồi quây quần bên bếp lửa, bố mẹ Darkness dạy nó cách làm bánh Cow-1 trong những loại bánh truyền thống của ng Hamy. Bánh có màu lam nhạt. Khi ăn thấy có vị ngọt của quả cây, vị béo của dầu vừng nhưng lại ko ngấy. Như là 1 chất gây nghiện vậy, khi ăn 1 miếng thì bạn sẽ muốn ăn tiếp miếng thứ 2. Nhưng chỉ ăn tối đa đc 3 miếng. Đến miếng thứ 4 tuyệt nhiên ko thể ăn tiếp. Ngoài Cow, nó còn đc ăn nhiều món ăn đặc sản khác với những hương vị khác nhau. Nó đã rất vui, cười nhiều đến mức suýt bị sái quai hàm. Mãi đến hơn 12h khuya mọi ng mới bắt đầu ai về phòng nấy. Lúc nó đang định vào phòng đi ngủ thì Vĩnh Dương đã kéo nó lại

-Có chuyện gì sao?-Nó nói bằng giọng mệt mỏi

-Tôi muốn hỏi cô 1 chút. Lí do cô đồng ý giúp ông tôi là vì gì?

-Chẳng vì gì cả. Chỉ là tôi cần đòi lại sự tự trọng của mình. Thế thôi

Nó bỏ mặc Vĩnh Dương ngoài cửa mà 1 mình vào phòng. Cả căn phòng tối đen ko 1 tia sáng. Mò mẫm mãi nó cũng tới đc giường ngủ. Satel đã ngủ từ bao giờ, còn nó thì chưa. Nó muốn suy nghĩ thấu đáo hơn. Và 1 câu hỏi đc đặt ra “Tại sao anh ta ko quay lại?”. Dù vẫn thắc mắc nhưng sự mệt mỏi của cơ thể khiến nó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. 1 giấc ngủ ko hề an nhàn như trc.

............................

Cuộc sống của nó ở trong núi rất thoải mái và dễ chịu, 1 cuộc sống hiếm khi mới có. Ngày ngày, Satel dẫn nó lên các cánh đồng ở dưới khe sâu, nơi có 1 dòng nước ấm chảy qua. Nó ko phải là nc nóng mà chỉ là nước ấm do băng tan đc mặt trời thiêu đốt. Và cứ thế, 3 ngày trôi qua 1 cách nhanh chóng. Khi ngày thứ 3 đến, cũng là lúc nó phải nói lời tạm biệt nơi thần tiên này.

-Đã chuẩn bị xong rồi chứ?-Darkness dựa ng vào cửa nhìn nó đang sắp xếp đống hành lí.

-Ukm. Cảm ơn anh trong thời gian qua đã quan tâm tôi. Chúng ta vẫn mãi là bạn tốt chứ?-Nó cười, kéo khóa túi đồ lại.

Đồ đạc của nó ko nhiều, ngoài 1 bộ bảo hộ còn có thêm 1 số ít quần áo giữ ấm và thức ăn nữa.

-Cô thực sự phải đi sao? Ko thể ở lại à?-Darkness có vẻ buồn rầu

-Tuy tôi rất thích nơi này nhưng tôi còn có 1 gia đình mình.

-Chỉ vậy thôi sao?

-Chỉ vậy thôi

-Còn Vĩnh Dương? Mục đích của cô lúc đến đây là vì anh ấy mà?

-Đúng vậy. Nhưng là trc khi tôi gặp anh ấy. Khi gặp rồi tôi đã hiểu, Có lẽ hạnh phúc của anh ấy cũng là hạnh phúc của tất cả mọi ng

-Cô thực sự nghĩ như vậy sao?-Vĩnh Dương bước vào phòng Satel

-Ukm. Tôi đã từng nói. Tôi sẽ ko ép anh

-Vì sao? Cô là ng đầu tiên khiến tôi cảm thấy khó hiểu thế này

-Vì tôi quá đơn giản thôi. Đơn giản hơn những gì mà ng ta thường hay nghĩ về tôi-Nó nhẹ nhàng, chậm rãi trả lời. Và cũng từ từ đi ra khỏi nhà Darkness-Có lẽ tôi đã đoán đc phần nào đáp án của anh rồi nhưng tôi vẫn muốn nghe. Anh chọn thế nào?-Nó chợt dừng lại và quay lại nhìn Vĩnh Dương

Vĩnh Dương cũng dừng lại nhìn nó. Nó thoáng thấy nét do dự trong mắt anh, ánh mắt ko còn buồn như cái ngày đầu tiên nó nhìn thấy anh nữa, nhưng nó lại cảm thấy tức giận vì sự do dự này của anh.

-Tại sao anh lại do dự? Tôi đọc thấy điều đó trong mắt anh-Nó là vậy. Có sao nói đó, ko kiêng dè gì cả

Vĩnh Dương giật mình nhìn nó rồi mỉm cười:

-Vì tôi sợ rằng mình ko còn khả năng đc nhìn thấy Mỹ Vân nữa

-Anh lo sợ chuyện của 5 năm trc lại tái diễn?

Anh chàng cũng thoáng kinh ngạc, cái nét kinh ngạc mà nó đã từng nhìn thấy ở Dương Quân khi cậu chàng đánh nó. Nhìn kĩ lại, quả thật Vĩnh Dương và Dương Quân rất giống nhau. Cũng dáng ng đó, cũng màu tóc đó, cũng đôi môi, cái mũi đó nhưng ánh mắt của Dương Quân lạnh lùng còn vĩnh Dương lại ấm áp. Đó là điều khác biệt duy nhất mà nó cảm nhận đc từ 2 ng này.

-Cô luôn biết cách khiến ng ta kinh ngạc đấy-Vĩnh Dương cười hiền, xoa đầu nó

Khi tay anh chàng đặt lên đầu nó, nó đã ngạc nhiên. Ko phải bởi hành động thân mật của anh mà vì trái tim nó đã đập rộn rã. Khuôn mặt đỏ ửng, nó vội vàng quay đi

-Đc rồi. Anh muốn ở lại chứ gì? Vậy thì tạm biệt nhé. Hi vọng chúng ta sẽ có ngày gặp lại

-Chờ đã. Ko phải cô đc ông tôi ủy thác tới tìm tôi về sao? Vậy thì cô phải chờ tôi về cùng chứ? Cô bé

-Anh quay về sao?

-Đúng vậy. Nhưng tôi có 1 điều kiện. tôi muốn lúc mình trở lại cũng sẽ nhộn nhịp như khi tôi biến mất vậy. cô làm đc chứ?

-OK-Nó gật đầu cái rụp mà ko hề nghĩ ngợi

-Cô ko cần suy nghĩ sao? Rất khó đó!

-Với tôi việc càng khó càng có tính thách đấu. Anh yên tâm đi

Và thế là nó và Vĩnh Dương lên đg xuống núi sau 2 tuần ở lại trong núi để nó chuẩn bị cho sự trở về của ng thừa kế tập đoàn IT-Tập đoàn đc xây dựng bởi 50 năm tận tụy của ông nội anh. Nó đã làm đc. Nó đã khiến cho tất cả giới thượng lưu trên toàn thế giới phải xôn xao. Từ đầu đg đến cuối ngõ, chỉ cần bước chân ra khỏi cửa, câu đầu tiên bạn nghe thấy là “Ng thừa kế IT đã xuất hiện”. Mọi việc tiến hành 1 cách quá thuận lợi nhưng nó lại hoàn toàn ko quan tâm. Nó còn quá vô tư. Sau khi xuống núi, nó và Vĩnh Dương cải trang thành những sinh viên đại học đang trong kì nghỉ hè. Nó đã giả trai do sợ bố mẹ nhìn thấy mình trên TV, sẽ khiến ông bà lo lắng.

-Ko ngờ, em có thể làm điên đảo cả thế giới tới mức này

-Là do may mắn thôi. Mà nếu anh rảnh thì giúp em gửi cái mail này đi

-Gửi mail? em ko biết gửi sao?-Vĩnh Dương tròn mắt nhìn nó

-Em có nói là mình biết sao?-Nó khinh thường nhìn Vĩnh Dương

-Hahahahahahahaha..............Đúng là em ko nói như vậy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.