Beijing Story – Bắc Kinh Cố Sự

Chương 10: Chương 10




CHƯƠNG 10

Từ tháng Sáu đến tháng Chín, Lanyu hoàn toàn không có việc gì để làm. Em muốn tôi tìm giúp cho em một công việc. Em nói không phải vì tiền mà em muốn tích lũy kinh nghiệm. Tôi hứa sẽ làm với điều kiện em sẽ đi học lái xe. Em kiếm được rất nhiều việc để làm từ bàn bè tôi, những người mở công ty xây dựng. Và em trở nên bận rộn hơn cả tôi. Khi em nhận được bằng lái, tôi tặng em một chiêc Lexus. Em cười và nói “Tuyệt quá” khi nhận. Tất cả chỉ có vậy.

Công việc của tôi tiến triển không được thuận lợi lắm. Có rất nhiều “lệnh cấm”được đưa ra. Tôi không quan tâm lắm, bởi vì tất cả mọi người đều cùng ở trên một chiếc tàu. Việc đó thì chỉ là tạm thời. Nhưng đã nghèo còn gặp cái eo. Một nhà kho của tôi bị cháy. Một máy phát điện trị giá hơn sáu triệu dollar đã bị phá hủy. Và người phải chịu trách nhiệm là Liu Qsing.

Khi nói chuyện với Lanyu, tôi kể cho em nghe tôi sắp sa thải Liu Qsing.

“Có đáng phải như thế không ? Các anh đã là bạn tốt trong suốt bao nhiêu năm”. Em nói trong khi nhìn vào bản phác thảo mới được hoàn tất.

“Anh ta đã quá đáng. Anh ta biết thời điểm này rất khó khăn với anh, thế mà anh ta lại gây ra vụ này”.

“Anh ấy không phải chịu trách nhiệm trực tiếp”. Lanyu vẫn đang đưa những nét bút cuối cùng. Em từng bảo tôi đó là một bản vẽ bằng mực và màu nước.

“Anh đã biết là mạch điện trong nhà kho có vấn đề và cũng đã bảo Liu Qsing tìm thợ điện đến sửa”.

“Không phải anh cũng đã nói với em là mấy hôm con của anh ấy ốm nặng à ? Có lẽ anh ấy quá bận và không thể nhớ được”. Lanyu luôn là một người độ lượng.

“Đấy là vấn đề cá nhân. Bây giờ ai sẽ đền bù cho những tổn thất mà anh phải gánh chịu ? Anh thật cũng tử tế khi không kiên anh ta ra tòa”.

“Những người làm kinh doanh như anh là những kẻ máu lạnh”. Em cười.

“Kinh doanh chỉ tính đến lợi nhuận thôi. Em không thể quá nhân từ. Em phải biết điều đó”. Tôi nói bằng giọng điệu nghiêm túc.

“Thế bên cạnh công việc còn gì nữa ? Bạn bè ?” Em hỏi vẻ thản nhiên.

Tôi không trả lời. Tôi không biết.

“Anh không thể lấy lại những gì đã mất, kể cả khi anh đuổi việc anh ấy. Anh ấy là một người tốt. Nếu anh làm như vậy, rồi anh sẽ rất hối hận !… Chết tiệt ! Hỏng rồi !” Hình như có một vết bẩn trên bản vẽ.

Tôi không tiếp tục tranh luận với em nữa. Tôi đang cố nghĩ xem làm thế nào để giải quyết được vụ việc này. Tôi thấy Lanyu đang gây ra những ảnh hưởng lớn tới mình. Còn bản thân em thì không thay đổi. Ngoại trừ việc em đã cao hơn, đẹp hơn và kĩ thuật tốt hơn những lúc ở cùng tôi, em vẫn như khi lần đầu tôi nhìn thấy em.

Có tiếng gõ cửa nhẹ rồi Liu Qsing bước vào phòng. Trước đây anh chưa từng làm như vậy,

Sau một chút im lặng, Liu Qsing là người lên tiếng trước :

“Han-tung, cậu không phải nói gì cả. Tôi biết tôi phải chịu trách nhiệm. Trong những năm làm việc với cậu, tôi đã lấy vài vạn dollar. Đây là cái giá phải trả thôi. Tôi chỉ muốn xin cậu một điều. Xin đừng lấy lại căn nhà ngay bây giờ. Cậu biết là em trai tôi đang sống cùng bố mẹ tôi và tôi không thể quay về đó được. Xin hãy chờ cho đến khi tôi tìm được một chỗ ở mới, hoặc là Sze-ling hay Siu-wai tìm được…” Liu Qsing cũng đang sống tại một căn hộ ở Temporary Village, nơi thuộc quyền sở hữu của công ty tôi giống như căn hộ tôi đang dùng. Anh có vẻ khó khăn. Đây là lần đầu tiên có việc khó nói giữa tôi và anh. Tôi ngắt lời anh : ” Đây là thời gian rất khó khăn đối với công ty. Công việc không được tốt. Đám cháy làm mọi việc tồi tệ hơn. Thật khó để có thể tiếp tục”. Tôi cố tình phóng đại tầm nghiêm trọng của sự việc

“Tôi đã yêu cầu Chow viết báo cáo. Chiang Ming và Chiang Shun-kuo sẽ bị đuổi việc. Họ là những người chịu trách nhiệm trực tiếp”. Tôi cố ý ngừng lại một lát rồi nói : “Còn với anh, tôi sẽ cắt ba tháng lương của anh. Anh sẽ làm không công cho tôi trong ba tháng. Tôi hy vọng điều này có thể là bài học dành cho anh. Đừng nói với mọi người trong công ty. Tôi sẽ bảo phòng tài vụ trừ trực tiếp”.

Liu Qsing ngạc nhiên thấy rõ

“Siu-wai thế nào rồi ?” Tôi hỏi.

“Nó vẫn chưa đỡ sốt. Đã gần hai tuần rồi”. Anh nói đầy vẻ lo lắng và buồn rầu.

“Tôi quen người biết giám đốc bệnh viện nhi trung ương. Hãy làm thủ tục chuyển viện đi. Cái bệnh viện nhỏ đó không tốt đâu”.

Liu Qsing nhìn tôi, có vẻ băn khoăn. “Sze-ling có liên quan về giấy tờ với bệnh viện đó. Tôi e răng không thể chuyển viện được”.

“Không vấn đề gì. Cứ làm thủ tục đi. Công ty sẽ chịu chi phí ở bên bệnh viện nhi. Đừng lo. Nếu cháu bé bị làm sao thì có hối hận cũng đã muộn”. Tôi nói một cách thô lỗ.

Anh không nhìn lên và cũng không nói gì. Tôi lại tiếp :

“Mấy ngày nay anh quá bận bịu. Tôi sẽ không yêu cầu anh làm việc đủ giờ hành chính. Hãy để mắt đến công việc cho tôi từ tám giờ sáng đến hai giờ chiều. Tôi sẽ lo phần còn lại. Tất cả mọi người đều rất bận. Tôi không thể yêu cầu ai khác làm việc này”.

Anh cứ cúi đầu như thế một lúc lâu. Lúc ngẩng lên, tôi thấy mắt anh đỏ. Anh có vẻ không hiểu :

“…OK ! Tôi đi đây”.

Tôi đã cho vay một món nợ ân tình. Lanyu đã dạy tôi điều đó. Tôi không thể ngờ được rằng hơn bốn năm sau, tôi được nhận lại còn nhiều hơn thế nhiều lần.

Lại một mùa đông nữa. Một mùa đông đầy tuyết. Liu Qsing mời tôi đến nhà ăn món lẩu Szechuan, và bảo tôi đưa Lanyu đi cùng. Tối đó là một buổi tối tuyệt vời. Lanyu rất biết cách chơi với trẻ con. Em nhanh chóng thân với Siu-wai. Nó kéo Lanyu vào phòng để xem “Hoa màu đỏ”. Nhìn hai người đi vào phòng của Sui-wai, Liu Qsing nói với tôi :

“Thật tuyệt nếu như cậu ta là một cô gái”. Tôi biết Liu Qsing thích nói to suy nghĩ trong đâu, vì thế tôi cũng không buồn chấp nhặt

“Tôi sẽ không thích cậu ấy nếu cậu ấy là một cô gái”. Tôi nói vui vẻ, “Cậu ấy thực sự rất cuốn hút”.

“Điều đó là bình thường. Thậm chí chó mèo nuôi lâu còn nảy sinh tình cảm. Cậu ấy quá tốt”. Liu Qsing giải thích, đầy thiện ý. Anh không thể hiểu được tình cảm của tôi dành cho Lanyu. Anh sẽ không bao giờ hiểu được.

“Nhưng cậu cũng là một người đa cảm cơ !” Anh cười.

Vợ Liu Qsing—Sze-ling là người Szechuan. Chị là một cô gái đẹp hồi còn ở trường, và chị đã chấm dứt hy vọng của các tràng chai khác bằng cách cưới Liu Qsing. Đôi khi nhìn họ cách họ bày tỏ sự yêu thương, tôi cảm thấy có chút ghen tị. Chị được nuôi dạy cẩn thận, đã trở thành một người thân thiện và tôt bụng. Chắc chắn chị nhận ra chuyện về Lanyu nhưng không hề có thái độ tò mò hay kỳ thị. Không biết trong thâm tâm chị nghĩ gì nhưng chị vẫn đối xử với Lanyu như những người bạn bình thường khác. Tối muộn, khi Siu-wai đã đi ngủ, bốn chúng tôi ngồi uống rượu và nói chuyện. Chúng tôi đều ngà ngà say, tôi cầm tay Lanyu đang đặt trên bàn, như một thói quen, và đặt nó lên đùi mình. Tôi vừa nắm tay em vừa nói chuyện, và không ai trong chúng tôi bận tâm về điều đó. Đó là cảm giác được chấp nhận mà chúng tôi chưa từng có được. Tôi không muốn họ giả vờ che giấu cảm xúc thực. Mọi thứ đều tự nhiên và dịu êm.

Ở bên ngoài, những bông tuyết lạnh bắt đầu rơi…

Ngày mùng một tháng Năm là ngày quốc tế lao động, và đỉnh cao là lễ kỷ niệm ở trường. Lanyu được nghỉ một tuần. Cuối cùng chuyến du lịch tới Đông Nam Á của chúng tôi cũng thành hiện thực. Ở đó không ai quen chúng tôi. Chúng tôi có thể cùng nhau đi trên phố một cách thận mật. Tôi đã từng nghĩ thường xuyên thay đổi người tình mới thú vị. Tôi chưa từng nghĩ rằng có thể có hạnh phúc với một người, dù cho cảm giác muốn sở hữu và ghen tuông đã xuất hiện mạnh mẽ.

Một lần, khi ở trong nhà hàng, tôi phải vào nhà vệ sinh. Khi trở ra, tôi thấy Lanyu đang nhìn một tên người Singapore đẹp trai. Tôi lập tức đi tới và tát em một cái rất mạnh . Em rất xấu hổ. Tôi nói tôi không cho phép em thích người khác, thậm chí cả nhìn cũng không được, nếu không tôi sẽ giết chết em. Mặt em rất đỏ và em không nói gì một lúc lâu. Sau cùng em đã cố gắng chiều lòng tôi suốt cả đêm.

Thực ra em còn nhạy cảm và nghiêm túc hơn tôi, và mọi việc ngày càng trở nên nghiêm trọng. Khi em thấy tôi nói về một cô gái hay một chàng trai đẹp, em sẽ dỗi và im lặng, và tôi phải dỗ dành làm cho em vui lên. Và nếu tôi muốn làm gì “không chung thủy” thì phải hết sức cẩn thận, phải chắc chắn là em không biết. Nhưng tôi không phàn nàn về điều đó.

Dù luôn có Lanyu, tôi vẫn không bỏ những người phụ nữ. Tôi lên giường cùng họ không phải vì không phải vì thích họ hay thỏa mãn nhu cầu. Tôi chỉ muốn chứng minh mình vẫn là một người đàn ông bình thường.

Tôi nhớ có lần khi chúng tôi xem một buổi trình diễn của những người đàn ông thay đổi giới tính, em hỏi tôi rằng những người đó khác gì với phụ nữ. Tôi trả lời rằng tất cả bọn họ đều là đàn ông, phần lớn không có gì thay đổi, chỉ có một sỗ người có tiến hành phẫu thuật làm cho mình giống phụ nữ hơn. Em nói thật kinh tởm. Tôi hỏi xem liệu em có muốn thử một người không. Em nhìn tôi ngỡ ngàng và nói : “Anh điên à ?”

Tôi biết Lanyu là một người rất cổ điển với đầy đủ các giá trị truyền thống, nhưng tôi không hiểu rõ lắm quan điểm và cách xử sự của em bây giờ. Tôi chưa bao giờ bàn với em về quan hệ giữa chúng tôi, nhưng tôi cảm thấy cả hai chúng tôi đều cho rằng điều đó là bất thường.

End of chap 10.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.