Beijing Story – Bắc Kinh Cố Sự

Chương 9: Chương 9




CHƯƠNG 9

Năm ấy không phải là một năm bình yên. Ngày 15 tháng Tư, Lanyu vui vẻ bảo với tôi rằng sinh viên đang ngừng học và đấu tranh tuyệt thực.

“Bọn em định làm gì thế ? Chán vì sướng rồi à ?” Tôi hỏi một cách hơi bực tức.

“Anh đã từng là sinh viên đại học. Anh phải cảm thấy được sự khủng hoảng đang đến”.

Tôi không thể không cười trước sự ngớ ngẩn của em :

“Nếu em thật sự quan tâm đến đất nước, em hãy học tập thật tốt. Và bọn anh, bọn anh sẽ kinh doanh thật tốt”. Tôi trêu em.

“Các anh ! Các anh đang dần ăn mòn đất nước đấy”.

“Thật may đây không phải là cuộc Cách mạng Văn hóa, nếu không chắc em đào đất mà chôn sống anh rồi”. Tôi nói trong khi lái xe và cười.

Em cũng cười, rồi hỏi với sự quan tâm lo lắng :

“Liệu có ảnh hưởng tiêu cực nào không nếu cứ tiếp tục như vây ?”

“Sẽ có đấy. Nếu anh không thể kinh doanh, và cũng không có cách kiếm sống nào khác, anh sẽ thành một kẻ ăn mày, đúng không ?”

“Em sẽ nuôi anh !” Em cười vui vẻ.

“Quên đi ! Anh thà làm ăn mày còn hơn”. Tôi ngừng lại rồi nói tiếp một cách nghiêm túc hơn : “Đừng để bị dính quá sâu vào chuyện này. Nó có thể trở nên tồi tệ đấy. Hãy nhớ lại cuộc Cách mạng Văn hóa, bao nhiêu người đã đi qua nó mà không mang theo một nỗi đau ?”

“Em sẽ không thế đâu. Thậm chí em còn không tham gia tuyệt thực. Em là người duy nhất làm như thế”.

Vào lúc đó, hầu hết sinh viên đều tham gia vào cuộc “Cách mạng”, trong khi một vài sinh viên khác thì lại tận dụng cơ hội này để đạt lấy mục đích của mình. Lanyu bảo có ba loại người được nhiều nhât : Toeflist (những người chuẩn bị thi Toefl) , Maists (những người thích chơi majong) và Romantists (những người theo trường phái lãng mạn). Tôi nói em chắc thuộc nhóm những người lãng mạn. Em bảo không phải, vì tất cả những người đó đều đang yêu. Tôi đoán em cho rằng quan hệ của chúng tôi là không đựơc chấp nhận.

Không quan trọng việc quan hệ của chúng tôi thuộc thể loại nào. Điều quan trọng là chúng tôi được ở bên nhau mỗi ngày. Trường học phải đóng cửa. Em không có việc gì làm. Khi không ở cùng nhau trên giường, tôi đưa em đi chơi ở khách sạn. Nhưng vì thận trọng, tôi liên tục đổi khách sạn. Có một số người như chúng tôi nhưng tôi không bao giờ giới thiệu em với họ. Với tôi em là một món đồ vô giá mà tôi chỉ muốn giữ cho bản thân mình. Có lần tôi đưa em đến một hộp đêm với dịch vụ trọn gói (có nghĩa là hát, uống và qua đêm cùng khách hàng). Tôi chọn lựa thật kĩ càng cho em một cô gái trẻ và trông ngoan ngoãn. Nhưng có vẻ như cả buổi tối em hết sức rụt rè. Khi rời đi, tôi cười hỏi em :

“Có chuyện gì thế ? Sợ à ?”

“Không. Chẳng hay gì cả. Em không thích thế”.

“Em nên quen với các cô gái. Nếu không, sau này làm sao em lấy vợ được ?”

“…”

Bây giờ tôi đã hiểu em rất rõ. Khi em im lặng nghĩa là em không vui.

“Em còn trẻ. Rồi em sẽ phải lo lắng về chuyện này”. Tôi nhấn mạnh.

“Tại sao lại phải cưới ? Không tốt hay sao nếu như chúng ta cứ như thế này ?” Em nói.

Tôi chỉ khẽ cười mà không trả lời.

“Anh muốn cưới vợ à ?” Em hỏi sau khi im lặng một lúc lâu.

“Chắc chắn rồi. Có thể anh sắp tìm thấy người để cưới thì sao”. Tôi cố tình trêu em.

Lúc đó đã là nửa đêm. Chúng tôi đang đứng trong một công viên vắng và tối. Không có ai ở quanh đấy. Tôi không thể nhìn thấy rõ mắt em trong bóng tối, nhưng tôi có thể thấy sự buồn bã và sợ hãi trong đó.

“Han-tung, em đã đi qua cái điểm để có thể quay lại rồi”. Em thì thào.

Chúng tôi đứng rất gần nhau. Tôi ôm em thât chặt vào lòng. “Anh cũng vậy”. Tôi nghĩ. Tôi đã gần như phát điên lên vì em. Tôi thấy thật phấn khích khi ngửi thấy mùi của em. Ấn chặt môi mình vào môi em, tôi hôn một cách điên cuồng… Đó là lần đầu tiên chúng tôi ôm và hôn nhau ở nơi công cộng. Thật đáng tiếc là không có ánh sáng mặt trời rạng rỡ mà mà chỉ có đêm dài, thật dài…

Ngày mùng 4 tháng Sáu, khi vừa bước chân đến công ty, tôi nhận được điện của Tsai Ming. Anh nói với tôi một cách bí mật và phấn khích rằng tối nay họ sẽ bắt đầu. Những thông tin của anh luôn chính xác tới 99%. Tôi cũng nghĩ là đã đến lúc chính phủ phải ra tay.

Chiều hôm đó, mẹ tôi gọi điện tới. Bà bảo tôi không không được ra ngoài vào buổi tối. Tôi cười hỏi bà tại sao tôi lại phải ra ngoài, tôi cũng không muốn dính vào rắc rối. Sau khi dập máy, tôi gọi đến Temporary Village để bảo Lanyu không được ra ngoài vào buổi chiều, và bảo em đợi tôi về. Hai tiếng sau, em gọi và nói tình hình đã hết sức cấp bách, và em sẽ cùng với một người bạn cùng lớp đi đến Thiên An Môn. Tôi cảm thấy tuyệt vọng :

“Chắc chắn tối nay em không nên ra ngoài”.

“Chúng em chỉ đến xem thôi. Chắc chắn đến tối chúng em sẽ quay về”.

“Không ! Anh nói rồi đấy, tối nay chắc chắn có chuyện lớn xảy ra”.

“Làm sao anh biết ?”

Tôi rất lo lắng, và tôi phải kiên nhẫn giải thích cho em : “Chính xác một trăm phần trăm đấy. Đừng hỏi anh tại sao”.

“Thế thì em phải đi !” Em trở nên kích động.

“Em ! Trong đầu em chỉ có nước thôi à ?” Tôi bắt đầu căng thẳng.

“Em hứa là sẽ quay lại trước mười giờ. Em sẽ cẩn thận”. Em đã quyết định rồi. Tôi băn khoăn không hiểu sao thỉnh thoảng em lại quá cứng đầu như vây.

Tôi ngừng tất cả công viêc, nhanh chóng lái xe tới Temporary Village. Nhưng em đã đi rồi.

“Đây là “cái lợi” của việc yêu một cậu con trai đây”. Tôi nghĩ, vừa lo lắng vừa giận dữ kinh người.

Tôi lái xe đi lòng vòng quanh Bắc Kinh. Tất cả mọi nơi đều hỗn loạn. Không khí căng thẳng. Đã hơn mười một giờ đêm. Tôi dừng xe một cách vô thức trước cổng ĐH Tien. Quốc tế ca và quốc ca được hát vang từ loa phóng thanh, và một giọng nữ đầy kích động kêu gọi mọi người hãy đến Thiên An Môn. Không khí ẩm ướt và trời không có lấy một ngôi sao cũng đủ buồn chán lắm rôi. Tôi liên tục goi về Temporary Village bằng điên thoại cầm tay nhưng không có ai trả lời.

Tôi phải quay về Temporary Village. Tôi không vào nhà. Tôi chỉ ngồi bên vệ đường. Không ai có thể vào nhà mà không phải đi qua đây. Tôi ngồi đó hút thuốc không ngừng. Từ chiều đến giờ tôi không ăn nhưng cũng không thấy đói… Nhìn trời đang trắng dần ra, tôi vô cùng tuyệt vọng. Tôi không thể ngừng lẩm nhẩm gọi tên :

“Lanyu, Lanyu…”

“Anh phải đi đến đó. Anh phải đi đến đó dù cho anh có phải chết”. Tôi nghĩ và chuẩn bị khởi động xe.

Từ xa, một người vừa đi vừa chạy về phía tôi. Đó là Lanyu. Tôi có thể cảm thấy được đó là em dù không nhìn rõ.

Bộ quần áo trắng dính đầy máu. Cả trên mặt em cũng có máu. Tôi hoảng hốt đến không thốt ra nổi lời nào…

“Bọn phát xít ! Thú vật” Em bật khóc

“Em có sao không ?” Tôi bàng hoàng.

“Không sao mà”. Em nhìn xuống quần áo của mình rồi nói, “không phải máu của em !”

Nghe đến đó, đầu óc tôi quay cuồng…

Em đã đi về từ “Sông Bắc”. Em không ngừng kể cho tôi chuyện gì đã xảy ra :

“Đầu tiên họ bắn súng, rôi họ bao vây. Em nằm xuống đất. Khi họ ngừng bắn, em thấy người đàn ông ở cửa trước không cử động và chạy đến để kéo người đó đi. Người anh ấy dính đầy máu… Có một cô gái ở ngay bên cạnh em, em muốn kéo cô ấy chạy cùng nhưng không thể. Cô ấy sợ đến mức không thể đi nỗi nữa. Rôi họ lại bắn. Em nằm đè lên cô ấy để che cho cô ấy…”

Khi Lanyu nói, một bức tranh đẫm máu hiện ra trước mắt tôi. Tôi nhìn em… thật khó tin một người luôn phục tùng, dịu dàng và đầy lòng trắc ẩn như em lại có thể trở thành một tấm lá chắn trong cơn mưa đạn.

Thậm chí sau cái đêm đáng sợ ấy, chúng tôi vẫn kinh hoàng đến không ngủ được. Em nằm gối đầu lên tay tôi :

“Em nghĩ là mình sẽ chết và không thể gặp lại anh được nữa”.

“Vớ vẩn ! Em thật là ích kỉ. Thậm chí anh đã định đến Thiên An Môn. Thậm chí anh sẽ chết kể cả khi em vẫn sống”.

“Anh thật sự… thích em đến thế sao ?” Chữ “thích” rất nhẹ, dường nhe em hơi xấu hổ khi nói ra.

“Anh ghét em ! Anh muốn giết chết em !”…

Chia tay với cảm giác hoảng sợ, chúng tôi bắt đầu vuốt ve nhau. Chúng tôi dùng cơ thể như để chứng minh sự sống. Tôi áp chặt mặt vào da của Lanyu. Đó là một làn da ấm nóng, đầy sức sống. Em vẫn là của tôi. Em cũng làm như thế, và nhìn tôi. Tôi thích như vậy. Đôi mắt đẹp của em tràn đầy hạnh phúc (…) chỉ có một ý nghĩ duy nhất trong đầu tôi :

“Tôi không thể chịu đựng được nếu phải mất em. Tôi không thể. Không thể”. Tôi gần như kêu to lên. Tôi để em nằm xuống sàn một cách nhẹ nhàng, đặt tay lên má em. Tôi nhìn vào mắt em :

“Anh yêu em”. Tôi nói câu tôi chưa từng nói với một người phụ nữ nào, và điều mà tôi từng nghĩ là đáng xấu hổ, tôi nói một cách hết sức tự nhiên. Đó là từ duy nhất mà tôi có thể nghĩ được… Một lần nữa chúng tôi lại chìm vào trong thiên đường của tình yêu…

Một tình yêu thực sự, không chỉ đơn thuần là thỏa mãn nhau. Tôi không quan tâm người ta nói gì. Tôi rất có kinh nghiệm với việc này. Tôi cảm thấy mệt mỏi mỗi khi nhớ đến nó.

Tình yêu của tôi có thể nhìn thấy và nghe thấy. Nhưng tình yêu của Lanyu tôi chỉ có thể cảm nhận được.

End of chap 9.

Thêm một chút về sự kiện Thiên An Môn: Trong cái đêm Han-tung và Lanyu đi tìm nhau có gần 5000 sinh viên đã chết ở Thiên An Môn khi chính phủ quyết định ra tay đàn áp. Chỉ sau 1 đêm, sau khi đưa xe ủi và xe rửa đường đến, sáng ra quảng trường Thiên An Môn không còn dấu vết của cuộc biểu tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.