Beijing Story – Bắc Kinh Cố Sự

Chương 8: Chương 8




CHƯƠNG 8

Ngày mùng 6 tháng Một, tôi nhận được điện thoại từ em gái :

“Anh à ! Có lẽ bố không qua khỏi được ! Anh về nhanh lên !”

“Từ khi nào thế ? Có chuyện gì vậy ?” Tôi không thể tin vào tai mình. Mới hai hôm trước, bố tôi còn mắng tôi vì đã không trung thực trong kinh doanh.

Hai hôm sau, bố tôi qua đời. Ông qua đời vì xuất huyết não. Là con cả và là con trai duy nhất, tôi không còn có đủ thời gian để khóc mà luôn bận bịu với việc tổ chức tang lễ. Dù sao bố tôi cũng là một người được kính trọng, và buổi lễ tưởng niệm, nhắc lại kỉ niệm và bày tỏ sự nuối tiếc làm cho tôi mệt mỏi rã rời. Mẹ tôi ít hơn bố tôi hai mươi tuổi, nhưng trông bà già hẳn đi chỉ trong có mấy ngày. Tôi phải ở nhà để an ủi bà.

Đến cuối tuần, Lanyu gọi hỏi xem liệu tôi có thể đến Temporary Village được không. Tôi thật sự muốn thoát ra khỏi khung cảnh buồn thảm và tôi bảo em tối tôi sẽ đến.

Tôi mở cửa và thấy Lanyu đang ngồi đọc sách trên trường kỉ. Khi thấy tôi em đặt sách xuống và hỏi thăm với sự quan tâm :

“Mẹ đã ổn hơn chưa ?” Em vẫn thường gọi mẹ tôi là “bác” nhưng tôi bảo em ở Bắc Kinh, bạn bè thường gọi mẹ nhau là Mẹ.

“Cũng đã đỡ hơn”. Tôi đáp một cách lờ đờ.

“Đi nào, đi ăn tối thôi”. Tôi lại nói.

“Thôi, em nghĩ tâm trạng anh không được tốt cho lắm. Em đã mua một ít đồ ăn sẵn. Ăn ở nhà thôi”. Tôi nhìn thấy có một ít túi giấy trên bàn ăn. Và thậm chí có cả một thùng bia “Yanjin” trên sàn nhà. Em thật chu đáo.

Tôi cầm một chai bia lên và cười : “Bọn anh vẫn dùng những thứ rẻ như thế này hồi còn đi học đại học”.

“Giờ vẫn vậy thôi”. Em cũng cười.

Sau khi uống vài cốc bia tôi đã bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm hơn, lần đầu tiên trong suốt những ngày qua. Hình ảnh về bố chiếm toần bộ tâm chí tôi. Cái chết của ông thật quá bất ngờ

“Ông ấy luôn là một người lạnh lùng và nghiêm khắc, mọi người chỉ cảm thấy thoải mái khi ông không có nhà. Thế mà giờ đây, thật lạnh lẽo và cô đơn”. Tôi nói với chính mình hơn là Lanyu.

“Từ khi còn nhỏ, anh đã không thích bố mình. Ông thường mắng và cả đánh anh nữa. Và ông cũng không quan tâm ông đánh vào đâu và đánh bằng cái gì. Ông trở nên tốt hơn khi anh trưởng thành hơn. Ông thích nói chuyện với anh nhưng anh lại không thích nghe ông”.

“…Anh nhớ khi mình đỗ vào ĐH phương Bắc, ông đã rất tự hào và uống rất nhiều, và ông đã nói với tất cả bạn bè rằng con trai ông đỗ là nhờ vào thực lực. Anh chưa bao giờ thấy ông tốt với mình. Nhưng bây giờ khi nhìn lại, ông đã làm hết sức để giúp đỡ anh trong những ngày anh mới bắt đầu kinh doanh…”

Tôi uống một ngụm bia và nhìn Lanyu. Em đang lắng nghe một cách chăm chú. Em là thính giả tuyệt vời nhất. Tôi lại tiếp tuc : “Trước lúc ra đi, ông đột nhiên mở mắt ra, giống như lần bùng lên cuối cùng của một cây nến sắp tắt. Ông nhìn tất cả mọi người, cuối cùng mắt dừng lại ở anh. Anh hiểu ông có điều gì đó muốn nói, nhưng không thể nói ra thành lời. Có thể từ trong sâu thẳm, ông rất quý anh”. Tôi không thể kiểm soát được bản thân mình nữa.

Sau một hồi yên lăng, tôi nghe thấy Lanyu nói một cách nhẹ nhàng :

“Em nghĩ lúc ra đi ông không cảm thấy quá nuối tiếc. Me, anh, em gái anh đều ở bên ông. Ông sẽ cảm thấy hạnh phúc…” Em ngừng lại một lát rôi tiếp, “Khi mẹ em mất, không có ai ở bên cạnh. Bà đã uống cả một lọ thuốc ngủ…”

Tôi nhìn em. Đây là lần đầu tiên em nói về cái chết của mẹ mình. Bà đã tự tử. Đó là lý do vì sao em không bao giờ nói về chuyện này. Biểu cảm của em có chút gì hơi lạ. Dù rất buồn, nhưng em dường như hơi lạnh lùng và hờ hững : “Dù bố mẹ em sống ở vùng Tây Bắc, nhưng họ không phải là người ở đấy. Mẹ em là người ở Hung, còn bố em là người Đông Bắc…” Tôi nhìn em và nghĩ : đó là lý do vì sao em có khuôn mặt của sự pha trộn giữa khuôn mặt của người vùng Đông Bắc và vẻ thanh lịch của người phương Nam.

“Cả bố và mẹ em đều là giáo viên trường ĐH Công nghiệp. Khi em còn nhỏ, gia đình em khá hạnh phúc. Bố em rất vui tính. Bố thường đưa mẹ và em ra ngoài chơi. Bố dạy em chơi “er-hu” (một loại đàn violin của TQ), dạy em sưu tập tem và giúp em làm toán. Khi em học hết tiểu học, em đã quen với những dạng toán của năm thứ hai trung học. Chính bố em đã dạy em. Mẹ em là người ít nói. Mẹ tốt với tất cả mọi người. Em chưa từng nghe thấy họ cãi nhau. Chỉ có duy nhất một lần mẹ em phàn nàn là bố chỉ chơi bài, không giúp mẹ việc nhà. Nhưng rồi mẹ lại cười và bảo bố em ra ngoài.

Em cười thật ngọt ngào rồi uống một ngụm bia :

“Rồi đến thời kì cải cách và mở cửa. Bố em là một trong những người đầu tiên của tầng lớp trí thức lao vào kinh doanh. Hình như bố thiết kế một loại quạt điện được ưa chuộng ở cả nông thôn và thành thị. Gia đình em trở thành gia đình giàu có nhất trường. Nhà em là nhà đầu tiên có tủ lạnh, TV màu và được hàng xóm ngưỡng mộ…” Bây giờ tôi có thể đoán được kết thúc của câu chuyện. Luôn là một kết thúc như vậy. (you still remember Lanyu had a stepmother and his mother killed herself, right ?)

“Bố em không thích những người làm kinh doanh như anh. Bố không biết cách đương đầu với nó. Ông đã nghiêm túc ngay từ lần đầu tiên. Em đã gặp bà ấy trước khi mẹ em mất. Bà ấy cũng đẹp nhưng trong mắt em thì xấu vô cùng… Lúc đó em mới mười hai tuổi và không hiểu rõ lắm chuyện gì đang xảy ra trong nhà mình, cho đến khi mẹ em ngã bệnh. Bác sĩ nói mẹ em còn quá trẻ để mắc bệnh đó. Mẹ mới bốn mươi tuổi. Hàng ngày sau giờ học em đều vào thăm mẹ. Bố thỉnh thoảng lắm mới vào”.

Rõ ràng Lanyu đã uống quá chén, nếu không em sẽ không nói nhiều như vậy. Tôi không muốn em dừng lại. Rất ít khi em như vậy.

“Mẹ em trở nên khá hơn. Mẹ được xuất viện. Nhưng cuối cùng mẹ vẫn chết. Mẹ để lại một bức thư dài cho em và cả bố em. Trong thư nói mẹ ghét tiền vì tiền làm cho con người ta lạnh lùng, ích kỉ và tàn nhẫn. Mẹ nói điều đáng giá nhất đối với mẹ là tình cảm. Mẹ bảo mẹ thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành”. Tôi bỗng thấy rùng mình khi tôi nghe điều đó.

“Mẹ bảo em phải cố gắng học, phải thi đỗ để có tương lai rời xa khỏi ĐH Công nghiệp. Mẹ muốn em phải tự đứng lên bằng đôi chân của mình, muốn em phải thành một người đàn ông thực thụ”. Lanyu đột ngột dừng lại, nhìn tôi vơi đôi mắt hơi đỏ. Tôi như thấy sự thù ghét ở trong đó.

“Điều đó bây giờ rõ ràng là không thể thực hiện được”. Em cúi đầu, một tay cầm chai bia, tay kia nghịch chiếc nắp và tiếp tục :

“Mẹ em chắc không thể tưởng tượng nổi chỉ sau khi mẹ mất một năm, công việc làm ăn của bố bị xuống dốc. Thậm chí bố còn đổ cả khoản tiền dự trữ để tiêu khi về già vào đó và mất hết. Nhưng bố vẫn cưới bà kia và họ có một đứa con gái. Bố quay lại dạy học và tất cả mọi người đều cười nhạo bố, cho rằng bố đã ép mẹ phải chết và lại trở thành một kẻ nghèo khó như xưa. Em cảm thấy như họ chế nhạo cả mình”.

“Lúc đầu người đàn bà kia khá tốt với em, nhưng sau đó thì lại khác. Năm thứ ba ở trường cấp hai, hàng ngày trường em đều có bài kiểm tra, và bọn em phải trả tiền phí in ấn. Bà ấy có vẻ bực tức vì chuyện này, bà ấy bảo bố em là đã hết tiền. Khi em đỗ vào trường ĐH Trung Hoa, bà ấy bảo em là tình hình ở nhà đang rất khó khăn, tiền lương của bà ấy và bố em chỉ vừa đủ trang trải cho tiền ăn. Bố em không làm gì nữa, chỉ chơi cờ. Bố đã đạt đến trình độ cấp 6 không chuyên”. Lanyu cười chán nản và tự rót thêm cho mình một cốc bia nữa.

“Đừng uống nữa”. Tôi cố dừng em lại.

Em không nghe tôi và tiếp tục : “Em vay một trăm dollar từ một người cô ở gần Hung và đi thẳng tới Bắc Kinh. Rồi em gặp anh Liu Qsing và rồi anh”. Em nhìn tôi và cười đầy ngụ ý. “Tệ thật, sao em có thể thiếu may mắn đến thế ?” Em đột nhiên kêu lên một cách giận dữ. Tôi không biết em muốn nói đến những chuyện xảy ra vơi gia đình em hay là chuyện gặp tôi.

“Đừng uống nữa, nếu không em sẽ say đấy”. Tôi nói và lấy cái cốc ra khỏi tay em.

“Em ổn mà. Em sẽ không say đâu”. Em đứng dậy và đi vào phòng tắm.

Khi quay ra, em nằm xuống ghế, nhìn tôi rất quyến rũ và hỏi :

“Muốn chơi một chút không ?”

Tôi lắc đầu : “Anh không có tâm trí đâu cả”. Và tôi thật sự thấy như thế.

“Chẳng có ai tốt với mình từ sau khi mẹ mất”. Em lẩm bẩm một mình.

Tôi đoán là em đang nói về tôi.

“Đau đầu chết đi được. Hẳn là tối qua em đã uống nhiều lắm”.

“Không, không có gì đâu”.

“Em đi mua bia về để cho anh, nhưng em lại là người uống say”. Em cười hối lỗi.

Tôi không trả lời. Tôi nhìn em, nhìn đôi lông mày đen, mắt sáng, hàng mi dài. Em nhận thấy và quay sang nhìn tôi và hỏi :

“Gì thế ?”

“Chẳng có gì, chỉ nhìn em thôi”.

“Anh ốm rồi”. Em hơi đỏ mặt và cười. Bây giờ thì em đã giống như một chàng trai Bắc Kinh rồi.

“Anh ốm, đang ốm rất nặng”. Dường như là tôi đang nói với chính mình.

Em nhìn tôi, rồi vươn người sang hôn nhẹ lên môi tôi. Nụ hôn thật nhẹ nhàng và say đắm. Em vẫn nhìn tôi khi chúng tôi hôn nhau. Rồi em dừng lại và bắt đầu hướng miệng đi chỗ khác. Tôi nằm yên và tận hưởng cảm giác sung sướng ngây ngất đó.

“Han-tung”. Em thì thầm gọi tên tôi.

Tôi mở mắt, thấy em đang nhìn tôi bối rối. Chắc là tại phản ứng khác thường của tôi đã làm cho em ngạc nhiên.

“Cứ tiếp tục đi”. Toi khuyến khích em, rồi lại nhắm mắt.

(…)

Lần này tôi thật sự không thấy hứng thú. Tôi đang suy nghĩ về những điều em nói đêm qua. Em đã rất say và nói rất nhiều. Em nói em sợ một số giáo viên và sinh viên khác ở gần em, sợ rằng họ sẽ phát hiện ra điều bí mật của em. Em nói em chỉ được thật sự thoải mái khi em ở bên tôi.

End of chap 8.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.