CHƯƠNG 7
Dù chuyện về Lanyu làm cho tôi suy nghĩ, một vài vấn đề trong công việc cũng làm cho tôi thực sự đau đầu : một chuyến tàu nhập ô tô của tôi gặp rắc rối. Do những thay đổi trong chính sách, tôi phải bỏ công việc này trong năm nay, cho dù tôi có bị thiệt hại. Tôi đã sẵn sàng để đi ra ngoài vào trưa thứ Bảy vì Liu Qsing báo cho tôi rằng đã một tuần nay Lanyu không đến công trường.
Đã hai tuần kể từ khi chúng tôi chia tay. Ban đầu tôi rất ngạc nhiên khi em vẫn làm việc ở đó. Có vẻ như em chấp nhận việc này một cách hết sức bình thản. Nhưng giờ đây, khi em đột ngột nghỉ làm, tôi lại đâm ra lo lắng. Tôi quyết định gọi điện đến trường cho em vào lúc sẩm tối. Có thể là vì đang trong ngày nghỉ nên chuông phải kêu một hồi lâu mới có người nhấc máy. Rồi tôi lại phải chờ tiếp mười lăm phút nữa. Người nghe máy nói không có ai ở phòng 815. Tất cả mọi người đều đã về nhà trong ngày nghỉ. Tối đó tôi có vài cuộc hẹn với khách hàng, tất cả đều là những khách mua ô tô tiềm năng của tôi. Nhưng đến phút cuối tôi thay đổi ý định. Tôi phải đến ĐH Trung Hoa để kiểm tra. Một mùi kinh khủng sộc vào mũi khi tôi đi đến dãy nhà số 8. Đó là thứ mùi mà đã lâu rồi tôi không ngửi thấy. Rõ ràng là mùi của đàn ông tỏa ra từ nhà vệ sinh nam. Đèn đã tắt. Tôi tìm thấy căn phòng có gắn số 815. Tôi gõ cửa. Không ai trả lời. Tôi lại gõ thêm vài tiếng nữa. Vẫn yên lặng. Tôi hơi thất vọng. Tôi vặn nắm đấm cửa khi chuẩn bị quay đi. Tôi nhận thấy cửa không khóa.
Bóng tối bao phủ trong phòng. Và yên tĩnh. Nhờ ánh trăng rọi vào, tôi thấy trong phòng có bốn chiếc giường tầng và một cái bàn dài ở giữa phòng.Tôi chợt nhận thấy hình như có gì đó nằm ở giường tầng dưới cạnh cửa sổ. Một nỗi sợ bao lấy tôi. Tôi sợ phải bước lên phía trước.
“Lanyu ! Lanyu !” Tôi thử goi. Không có tiếng trả lời.
Tôi thật sự sợ hãi. Tôi phải chiến đấu với sự sợ hãi để giữ bình tĩnh và bước về phía chiếc giường. Đúng là em. Dù trong phòng không sáng rõ, tôi vẫn có thể chắc chắn đó là em. Tôi chưa bao giờ cảm thấy kinh hoàng đến thế trong suốt cả cuộc đời mình. Tôi tự đẩy mình tiến lên phía trước và chạm vào mặt em. Nó không lạnh như đá như tôi e sợ. Nó rất nóng. Tôi tìm thấy tay em và thấy mạch vẫn đập. Nhưng mạch nhanh và yếu. Rồi tôi nghe thấy em thở. Đó là một người đang sống. Tôi thở hắt ra một cách nhẹ nhõm. Tôi muốn nhấc em lên nhưng không thể. Tôi lao ra ngoài hành lang và kêu to :
“Có ai không? Có ai giúp với”.
“Có chuyện gì thế ?” Hai cái đầu thò ra cùng lúc từ trong một phòng.
“Làm ơn giúp tôi. Một người bạn cùng trường cần được vào bệnh viện gấp”.
Họ giúp tôi đưa Lanyu đi trong khi bàn luận :
“Cậu ấy là người lớp nào thế ?”
“Lớp kiến trúc A. Tên cậu ấy là Lanyu. Năm nay cậu ấy không về nhà”.
“Ah, là cậu ăn mặc giống các cậu người Nhật đúng không ? Có vẻ như cậu ấy có họ hàng ở Bắc Kinh”.
“Có lẽ thế. Nhưng cậu này rất ít lời. Chưa bao giờ nói chuyện với cậu ấy cả”.
“Anh là người nhà cậu ấy à ?” Một cậu bé hỏi.
“Tôi là anh trai cậu ấy”. Tôi không chú ý lắm tới câu chuyện của bọn họ.
Đã hơn chín giờ tối. Phòng cấp cứu của bênh viện Số Ba vẫn đông đúc. Một nữ bác sĩ trẻ, khá đẹp và đeo kính khám cho Lanyu
“Sao mang cậu ấy vào muộn thế ?” Vị bác sĩ trẻ hỏi nhỏ, giọng tức giận, giống như không còn chút hi vọng nào.
Tôi nhìn Lanyu mắt nhắm nghiền, môi trắng bệch và khô nứt, tôi không thể kìm lòng nổi. Tôi cầm lấy tay em, mắt đỏ hoe.
Vị bác sĩ trẻ nhìn tôi tò mò. Tôi phải giải thích :
“Đây là em trai tôi. Nếu cậu ấy không qua khỏi, tôi không biết phải ăn nói với bố mẹ như thế nào”.
Vị bác sĩ hiểu ngay ra vấn đề. Cô giải thích cho tôi rằng sốt cao làm cho Lanyu bất tỉnh, và có thể là do làm việc quá sức. Cậu bị mất nước nghiêm trọng. Trong khi nói, mắt cô nhìn vào khuôn mặt gầy nhưng vẫn đẹp của Lanyu.
Đó là một đêm không ngủ. Tôi ở bên cạnh Lanyu cả đêm, xoa cồn khắp người em để làm hạ nhiệt độ. Tôi theo dõi từng biểu hiện, lắng nghe tiếng thở nhanh và ngắt quãng, nhìn mồ hôi nhỏ giọt. Bác sĩ làm việc hết sức nghiêm túc, kiểm tra nhiệt độ của Lanyu nửa giờ một lần. Cứ như vậy đến tận năm giờ sáng, cô bác sĩ cười và thông báo nhiệt độ của em còn 38 độ và đã qua khỏi cơn nguy kịch. Tôi bỗng cảm thấy nhẹ nhõm và khó có thể mở mắt thêm nữa.
Sức trẻ là lợi thế của Lanyu. Đến trưa hôm sau em đã có thể ngồi dậy kêu đói và đòi ăn cơm. Tôi đưa em về Temporary Village vào buổi trưa. Tôi vặn nhỏ điều hòa, đợi cho em uống xong một cốc nước lớn rồi đăt em nằm xuống và đắp lên người một lớp chăn. Tôi nói em cần nghỉ ngơi thật nhiều và tốt nhất là em nên ngủ đi. Tôi đặt tay lên trán em và thấy nó mát. Tôi cầm lấy tay em, ngồi xuống giường và đọc bản phác thảo hợp đồng mà Fung Yi-kwan (một trong những người đại diện của tôi) đưa tôi về việc bán 30 trong tổng số những chiếc ô tô mà tôi đã nhập. Đây là kết quả mà họ đã đạt được tối hôm kia.
Lanyu đang nằm ngửa. Vài phút sau em trở mình về phía tôi. Tôi cảm thấy tay em trên người mình.
“Đừng ngốc như thế. Ngủ đi để còn dưỡng sức”. Tôi cười và đùa em.
Nhưng em không ngừng lại.
Tôi nhìn xuống thấy em. Em đang cười với tôi.
“Em thật là một người không đứng đắn”. Tôi cười.
Và em vẫn tiếp túc đi xa hơn nữa.
Tôi nắm chặt cả hai tay em, đưa lên cao và giữ chặt xuống gối. Tôi leo lên người em. (Just imagine, what’s that kind of scene).
“Em muốn tự giết chết mình à ? Tại em bắt đầu trước đấy nhé, đừng đổ lỗi cho anh đấy”. Tôi nhìn em cười.
Lại là cái nhìn đầy tuyệt vong nhưng vẫn có niềm vui. “Anh định làm gì thế ?” Một sự thách thức trong giọng điệu của em.
“Còn làm gì nữa”. Đầy sự nguy hiểm trong giọng trả lời của tôi khi tôi cúi xuống và hôn thật sâu lên môi em.
Em gần như không gây ra một tiếng động nào khi chúng tôi làm chuyện đó, em càng phấn khích thì càng ít gây ra tiếng động. Em chỉ thở dốc. Có lẽ vì mới ốm nặng, em gần như không thể thở được.
Tôi hôn em lên mặt, lên cổ,…
(……)
“Đừng cố gắng quá. Có thể em sẽ phải trả giá đắt đấy”.
“Không đâu” Em không thèm để tâm đến lời khuyên của tôi.
Cuối cùng trông em kiệt sức, nằm không động đậy, thở không ra hơi. Nhưng em sáng bừng lên.
Trong phòng tắm, tôi đặt em vào bồn rồi tắm cho em thật nhẹ nhàng. Chúng tôi nói về cô bác sĩ lúc trước.
“Cô ấy không thể rời mắt khỏi em. Cô ấy thích em đấy”.
Em như bị xúc phạm. “Cô ta già rồi”. Hình như cô bác sĩ làm em nhớ đến điều gì đó, em nói :
“Trong bệnh viện, cô bác sĩ nói với em : “Khi cậu bất tỉnh, anh trai cậu tuyệt vọng lắm và đã khóc.”” Em nói với một vẻ tinh nghịch trẻ con, mắt nhìn tôi chờ xem phản ứng.
Tôi tránh ánh mắt của em, cố gắng pha trò để tránh em. Tôi cảm thấy đau đớn : Em quá dễ hài lòng. Em không đòi hỏi gì nhiều. Đó là điều làm tôi sợ nhất.
Mối quan hệ giữa Lanyu và tôi bước sang một thời kì mới. Trường học của Lanyu sẽ bắt đầu sau không đầy một tuần nữa. Dù cho có bận bịu với công việc tôi vẫn dành ra rất nhiều thời gian để ở bên em. Em bắt đầu nhận tiền và quà của tôi một cách vui vẻ. Nhưng tôi cảm thấy em làm như vậy chỉ để làm vui lòng tôi. Em không nhắc đến lần tôi bắt em phải đi, không nhắc đến chuyện tôi đã làm tổn thương em.
Cuối cùng tôi cũng tìm được một “thằng ngốc” là người nhà nước, hắn đã mua tất cả những chiếc ô tô mà tôi đang tìm cách bỏ đi. Tôi chưa bao giờ thích những điểm lợi thế của những kẻ làm việc cho nhà nước, nhưng thỉnh thoảng tôi cũng nên thích. Tôi kể cho Lanyu mà không suy nghĩ gì và em buồn rầu châm biếm : Tiền làm cho con người ta trở nên điên rồ.
Chuông mừng năm mới vang lên khi tôi và Lanyu đang cùng nhau ở trên giường. Trong những lúc hứng khởi, tôi nguyện ở cạnh em mãi mãi, không cần ai khác. Nhưng đó không phải là lời nguyện mà tôi luôn muôn giữ.
Năm đó là một năm bất thường. Cho cả bản thân tôi lẫn đất nước tôi.
End of chap 7.